"Anh trước đừng căng thẳng, có câu cây ngay không sợ chết đứng, nếu anh
ăn ngay ngồi thẳng thì chẳng có gì lo lắng cả, nói rõ mọi chuyện không
phải là được rồi sao?" Đới Húc thấy thế liền trấn an hắn.
Cát
Quang Huy tức giận tựa lưng vào ghế, khịt mũi: "Đã là lúc nào rồi anh
còn nói vậy? Cái gọi là cây ngay không sợ chết đứng, tôi thật sự mong
trên người mình không dính chút vết nhơ nào! Nãy giờ tôi cứ rối tung rối mịt, còn sợ người nhà biết chuyện sẽ làm lớn lên, kết quả lại dính tới
vụ kiện tụng của người không liên quan, tôi... Tôi đột nhiên phát hiện
mình đúng là dính liền với phụ nữ, thành cũng phụ nữ, bại cũng phụ nữ,
sớm muộn gì cũng chết trong tay phụ nữ thôi!"
Đới Húc cười cười,
tỏ vẻ không giúp được gì: "Chuyện anh làm chọc phải phiền toái, bản thân anh phải tự giải quyết, việc này chúng tôi không giúp được, trước mắt
chuyện chúng tôi có thể làm là từ sự trợ giúp của anh mau chóng tra ra
sự thật, chắc chắn không để anh bị oan."
Cát Quang Huy gật đầu:
"Đúng vậy, chuyện tôi gây ra không thể nhờ người khác, tôi cũng không có ý nói ai gây chuyện như mình, tôi là sợ anh chị cảm thấy tôi thuộc loại người không trong sạch, bởi vì tôi có quan hệ dây dưa không rõ với phụ
nữ không chỉ một hai lần, hiện tại người chết là nữ, còn từng tiếp xúc
với tôi, a, tôi cảm thấy mình không thể giải thích rõ, tôi cũng không
biết anh chị rốt cuộc có tin tôi hay không!"
"Vậy anh cứ nói thử
xem, chưa thử làm sao biết." Đới Húc vừa nói vừa chỉ tấm ảnh của Trương
Ức Dao, "Nói cô ấy trước đi, không phải được anh chuyển qua khoa sản
sao? Sau đó?"
Cát Quang Huy không lập tức trả lời, rối rắm một
chút mới nói: "Tôi không gạt anh chị nữa, tôi có ấn tượng khá sâu với cô gái này, chủ yếu là vì cô ấy xinh đẹp. Con người tôi, trời sinh đã
không có sức chống cự với phụ nữ đẹp, tôi cũng biết đây không phải tính
cách tốt đẹp gì, nhưng tôi không sửa được, cũng hết cách. Vì thế lúc cô
ấy tới phòng khám, tôi vừa nhìn liền ghi nhớ cô ấy, tôi còn tưởng chỉ là bệnh nhẹ, nên hỏi cô ấy không khỏe chỗ nào, cô ấy nói với tôi kinh
nguyệt tháng trước cô ấy không tới, tháng này cũng vậy, trước khi đến
bệnh viện có lên mạng tìm hiểu, có nói bệnh phụ khoa sẽ dẫn tới tình
huống này, cho nên cô ấy tới khám. Tôi hỏi cô ấy có nghĩ tới khả năng
mang thai không, cô ấy nói không thể, cô ấy đã nói bản thân có dùng
phương pháp tránh thai, tôi cũng không thể hỏi gì thêm. Anh chị cũng
biết, các cô gái thường sẽ lảng tránh vấn đề này, đặc biệt khi tôi còn
là nam, cho dù là bác sĩ cũng không thể hỏi người ta quá nhiều. Tôi cảm
thấy cô ấy không giống mắc chứng viêm nhiễm nào cả, nên đề nghị cô ấy
qua khoa sản xem, lúc ấy cô ấy có chút không vui, tôi chỉ có thể nói
mình đã làm hết trách nhiệm. Tôi có hỏi cô ấy làm nghề gì, cô ấy nói
mình là sinh viên, nghe thế nên tôi nhắc nhở cô ấy, tôi nói trong tình
huống này, tốt nhất nên gọi bạn trai tới ở bên cạnh, phẫu thuật dù sao
cũng hại đến cơ thể, có người ở bên vẫn tốt hơn. Cô ấy không nói gì đã
bỏ đi, sau tới giờ nghỉ trưa, lúc từ nhà ăn trở về, đi ngang khoa sản
nhìn thấy một mình cô ấy ngồi chờ tới cuộc phẫu thuật buổi chiều, tôi
qua chào hỏi, cô ấy thấy tôi liền xấu hổ, có thể vì buổi sáng tôi nói cô ấy có thai, cô ấy còn phản bác tôi. Tôi hỏi cô ấy sao không gọi bạn
trai tới, cô ấy ấp a ấp úng nửa ngày, hình như lý do không tiện nói, tôi thấy thế cũng thôi. Tôi thầm đoán, cô gái xinh đẹp như vậy liệu có phải làm tiểu tam không? Cho nên không dám gọi người ta tới? Sau đó nghĩ
lại, dù sao cũng không liên quan tới tôi, tôi không hỏi nữa, nhưng ấn
tượng vẫn rất sâu, vừa thấy ảnh của cô ấy liền nhận ra."
"Khi đó anh có xem kết quả xét nghiệm của cô ấy không? Anh thử nhớ lại xem, thời gian mang thai là bao lâu?"
Cát Quang Huy cố gắng suy nghĩ: "Hình như... Mới vừa hơn một tháng, dù sao
vẫn là khoảng thời gian phá thai tốt nhất, trễ hơn nữa sẽ hại tới sức
khỏe."
Phương Viên ngồi bên nghe, đề tài này, một cô gái mới hơn
hai mươi còn độc thân ít nhiều sẽ cảm thấy xấu hổ, vì thế cũng ngại chủ
động hỏi chuyện, chỉ có thể vừa lẳng lặng nghe vừa tính thời gian, ví dụ như Cát Quang Huy nói thời điểm đó Trương Ức Dao mag thai hơn một
tháng, như vậy nếu như Lư Khai Tế nói thật, khoảng thời gian đó hắn
không quan hệ với cô ta, vậy cái thai của Trương Ức Dao chắc chắn không
phải của Lư Khai Tế, chỉ sợ đây cũng là nguyên nhân cô ta không dám gọi
Lư Khai Tế đi cùng.
Còn về cha ruột của đứa nhỏ là ai, điểm này
không quan trọng, bởi vì các mối quan hệ không đứng đắn của Trương Ức
Dao bọn họ đã điều tra rõ ràng, những tên đàn ông qua lại với Trương Ức
Dao kỳ thật là giao dịch tiền tài và nhu cầu, sau khi kết thúc giao
dịch, đối phương đương nhiên sẽ không cần chịu trách nhiệm với Trương Ức Dao, điểm này từ chuyện Trương Ức Dao không dám liên lạc với Lư Khai
Tế, đồng thời không dám liên lạc với tên đàn ông "gây rắc rối" có thể
nhìn ra, có lẽ, bản thân cô ta cũng không biết cái thai là của ai.
"À đúng rồi, tôi nhớ ra một chuyện, nếu anh chị không hỏi tôi chuyện cô
gái này tới bệnh viện, tôi có lẽ không nhớ còn có một chuyện này." Cát
Quang Huy vỗ đùi, "Hai tháng sau tôi thấy cô ấy tới bệnh viện kiểm tra,
cô ấy hình như đang chờ ai đó, tôi tới chào hỏi, nhưng cô ấy giống như
không muốn nói chuyện với tôi nên làm bộ không quen biết, cố ý lảng
tránh. Tôi thấy thế liền cảm thấy không còn thú vị."
"Anh có biết cô ấy đợi ai không?" Đới Húc hỏi.
"Chuyện này tôi không biết, tôi chào cô ấy một tiếng, cô ấy làm lơ, sau khi tôi đi rồi, cô ấy đúng lúc nghe điện thoại, vừa nói chuyện vừa ra ngoài,
hình như đối phương muốn cô ấy ra ngoài chờ. Dù sao cô ấy rất nghe lời,
nhìn dáng vẻ kia đối phương chắc chắn là đàn ông." Cát Quang Huy bày ra
bộ dáng miêu tả khách quan, nhưng vẻ mặt vẫn bán đứng cảm xúc thật của
hắn, đối với cô gái xinh đẹp như Trương Ức Dao hờ hững với mình, nói
chuyện với người trong điện thoại lại chứa chan tình cảm, Cát Quang Huy
giống như bị động tới lòng tự trọng, giọng điệu có mùi chua chua.
Đới Húc chỉ cười cười, ánh mắt lại mang nét suy tư, sau đó tiếp tục đặc câu hỏi: "Sau này anh ở bệnh viện hoặc nơi khác có gặp lại cô ấy không?"
"Chắc là không, nếu có tôi đã nhớ rồi." Cát Quang Huy xua tay, "Sổ điều trị khi nãy, anh có thể đưa tôi xem lại không?"
Đới Húc gật đầu, đưa sổ điều trị cho Cát Quang Huy, Cát Quang Huy lật đọc,
bỗng nhiên la lên một tiếng, biểu cảm thoạt nhìn kinh ngạc, giống như
trông thấy việc gì kỳ quái.
"Sao thế? Có chỗ nào không đúng sao?" Thấy hắn như vậy, Đới Húc lập tức hỏi.
"Không đúng, rất không đúng." Cát Quang Huy vội chỉ vào một trang tái khám
trong cuốn sổ, "Đây không phải chữ của tôi, mấy thứ này hông phải tôi
viết!"
"Vừa rồi không phải anh nói là chữ của anh sao?" Đới Húc không ngờ hắn bỗng dưng thay đổi lời nói.
Cát Quang Huy xua tay: "Không phải tôi muốn giở trò, thật đó, vừa rồi anh
chị đưa tôi xem, tôi chỉ nhìn trang trước, là chữ của tôi, chẩn đoán
cũng là của tôi, không sai, mấy trang sau tùy tiện lướt qua,là chữ của
tôi, nhưng vừa rồi đột nhiên thấy có chỗ không đúng nên tôi mới xem lại, trang này không đúng!"
Đới Húc lấy cuốn sổ điều trị về đọc, con
dấu bên trên quả thật là của Cát Quang Huy, không nhìn ra vấn đề gì, vì
thế anh nhìn Cát Quang Huy, muốn hắn giải thích.
Cát Quang Huy lấy ra xâu chìa khóa, bên trên có treo một con dấu, hắn lấy con dấu ra, ấn lên giấy ăn, sau đó đưa cho Đới Húc.
"Anh chị xem, đây là con dấu bệnh viện mới phát cho tôi." Cát Quang Huy giải thích, "Đây là con dấu thống nhất cả hệ thống y tế sử dụng trong hồ sơ
bệnh viện, chúng tôi không thể tùy tiện tự đi làm con dấu, nếu bị phát
hiện chắc chắn sẽ bị xử phạt, cho nên anh chữ xem, chữ Quang trong cái
tên Cát Quang Huy sẽ để lại mực đóng dấu nhiều hơn, tôi đang định xin
làm lại nhưng sắp tới phải chuyển công tác để tiện chăm sóc ba vợ, dù
sao cũng chỉ còn mấy tháng, nên tôi tạm dùng cái này. Con dấu mấy trang
sau quả thật là của tôi, nhưng đóng trên cái trang này là con dấu tôi đã làm mất nửa năm trước! Con dấu kia bị hỏng một góc của vòng tròn, anh
chị xem, chính là chỗ này! Để tránh phiền phức, trên con dấu mới tối đã
làm ký hiệu nhỏ phía trên cái vòng. Khi nãy tôi cảm thấy có chỗ không
đúng, đọc kỹ lại, thật ra chữ viết cũng có chỗ nào sai sai, tôi viết chữ rất xấu nhưng trên trang này, tôi cảm thấy hình như có người cố ý viết
qua loa để bắt chước chữ của tôi."
"Ý anh là có kẻ cố tình hãm hại anh?" Đới Húc nương theo ý của Cát Quang Huy mà hỏi.
Cát Quang Huy vội gật đầu: "Đúng thế, việc này không phải rõ rồi sao! Trời
ạ, ai lại ác độc như vậy, tôi thừa nhận mình không phải người tốt, trong các mối quan hệ nam nữ không hề nghiêm túc, tôi không phải người chồng
lý tưởng, người ba tốt, nhưng trước nay tôi chưa từng làm ra chuyện
thiếu đạo đức như vậy."
"Vậy con dấu kia anh làm mất ở đâu?" Phương Viên hỏi.
Cát Quang Huy sửng sốt, tròng mắt đảo tới đảo lui: "Hình như là ở bệnh
viện. Tôi cũng không rõ nữa, con người tôi vốn hay vứt bừa bãi, mỗi khi
ra ngoài ăn cơm đều vứt vào một ngăn kéo, có khi quay lại, trong phòng
khám đã có người, phòng khám khác đã bắt đầu gọi trước, người nhà hoặc
bệnh nhân thường tới chỗ tôi ngồi, ngăn kéo bàn làm việc không khóa,
trong phòng cũng không có biết cameras, ai biết có người nào mượn gió bẻ măng không."
"Nếu đúng như anh nói thì đó chính là vu khống, nếu chúng ta tới bệnh viện điều tra, nói không chừng có thể chứng minh trên này là con dấu bị mất lúc trước, có điều ai có thể chứng minh con dấu
của anh thật sự bị mất chứ không phải từ đầu tới cuối ở trong tay anh?"
Đới Húc hỏi.
Cát Quang Huy sửng sốt, lập tức mất tinh thần: "Thế
làm sao đây? Anh chị nói đi, tôi phải làm thế nào mới có thể chứng minh
mình không liên quan tới chuyện này?"
"Việc này không khó, anh
theo chúng tôi về Cục Công An một chuyến làm giám định chữ, như vậy sẽ
có kết quả. Dù sao khắc con dấu cũng rất dễ dàng, nhưng chữ viết tay
không ai giống nhau, đây là con đường chứng minh hữu hiệu nhất." Đới Húc đề nghị.
Cát Quang Huy không muốn lắm nhưng không có cách nào
tốt hơn, đành phải đồng ý: "Vậy chúng ta mau đi đi, tốc chiến tốc thắng, anh chị thấy được không? Vợ tôi tan làm sớm, tôi phải về trước khi cô
ấy về nhà, hôm nay tôi vốn đang bị cảm nên ở nha nghỉ ngơi, nếu chạy ra
ngoài, chắc chắn cô ấy lại nghi ngờ tôi làm chuyện xấu sau lưng cô ấy,
để cô ấy biết chuyện anh chị tới tìm, cho dù không nghĩ tôi là tội phạm
giết người, cô ấy sẽ cảm thấy tôi và phụ nữ khác có quan hệ mờ ám. Cũng
tại lúc trước tôi quá hồ đồ, hiện tại cô ấy không còn tin tưởng tôi, nếu tôi lại bị cô ấy phát hiện điều gì, nói không chừng sẽ đi tới ly hôn."
"Tôi còn tưởng anh không lo ly hôn, nên mới mắc thêm lỗi." Mã Khải châm chọc.
"Ba vợ tôi không phải người hiền lành, nếu tôi có lỗi với con gái ông ấy,
dẫn tới ly hôn, có lẽ mười năm sau tôi cũng không ngóc đầu lên được!"