Nghe thế, Phương Viên liền biết sự việc đã bị Đới Húc đoán trúng, không
biết Cát Quang Huy này ở bên ngoài dính vào thị phi gì, nhìn bộ dáng hẳn là tự biết đuối lý, nếu không đã không sợ hãi đến không hỏi trắng đen,
mở miệng liền chủ động bồi thường cho người ta.
"Chuyện anh nói
không phải mục đích chúng tôi đến." Đới Húc xua tay, lấy ra giấy tờ
chứng minh thân phận, "Không phải anh nói muốn tìm chỗ nói chuyện sao?
Anh định chọn một chỗ để chúng ta ngồi xuống nói chuyện, hay đứng luôn ở đây nói?"
Anh nói giải thích rõ ràng, Cát Quang Huy thấy anh lấy ra giấy công tác, tuy rằng thở phào một hơi nhưng biểu cảm như trở nên
đau khổ, lẩm bẩm trả lời: "Chuyện đó sao có thể báo cảnh sát... Vậy,
chúng ta tìm nơi nói chuyện đi."
"Thế lên xe, chúng tôi chở anh tới đó." Đới Húc chỉ về chiếc xe phía sau.
Cát Quang Huy lập tức như bị điện giật mà run rẩy, không ngừng xua tay:
"Không cần không cần! Anh chị cứ đỗ xe ở đây, chỗ tôi nói là một quán
trà nhỏ, từ cánh cửa kia ra ngoài quẹo trái là đến."
Phương Viên
không biết bản thân nên cảm thấy buồn cười hay khinh thường, thời điểm
Cát Quang Huy nói không muốn lên xe, phản ứng rõ ràng không chỉ vì đường gần, nhìn dáng vẻ hắn, e rằng là sợ một khi lên xe sẽ trực tiếp bị đưa
tới Cục Công An, ngay cả cơ hội cò kè mặc cả cũng không có. Điều này
khiến Phương Viên càng tò mò, không biết tên đàn ông đào hoa này đã dính vào thị phi gì.
Đới Húc kêu Mã Khải xuống xe, ba người theo Cát
Quang Huy theo con đường bên hông chung cư tới một quán trà. Cát Quang
Huy bảo ông chủ chuẩn bị phòng riêng, bốn người vào trong ngồi xuống,
chờ nhân viên ra ngoài, Cát Quang Huy mới cười khổ, hỏi Đới Húc: "Chuyện này có thể giải quyết riêng không? Tôi nói rồi, tôi đồng ý xin lỗi và
bồi thường tiền, chỉ cần đừng làm lớn chuyện, cái gì cũng được."
Mã Khải nhịn không được, thiếu chút bật cười thành tiếng, cũng may cậu
phản ứng nhanh, vội làm bộ ho khan để che giấu. Cát Quang Huy kinh ngạc
nhìn cậu, Phương Viên ngồi cạnh Mã Khải đương nhiên biết vì sao Mã Khải
có phản ứng như vậy, bởi vì thái độ của Cát Quang Huy quá giống Sử Chí
Nghĩa bọn họ từng tiếp xúc, đều là nhân vật tự cao tự đại, chờ bị người
ta tìm đến cửa mới bắt đầu xin tha thứ.
"Thật đó, tôi rất có
thành ý muốn bồi thường với cô ấy, hơn nữa cô ấy cũng không nói tôi biết cô ấy nhỏ tuổi như vậy... tôi cứ tưởng cô ấy tốt nghiệp đại học đến
bệnh viện chúng tôi thực tập, kết quả nào ngờ cô ấy học trung cấp, mới
mười bảy... Nếu biết sớm, tôi khẳng định không trêu chọc cô ấy, hơn
nữa... Chuyện này cô ấy cũng có trách nhiệm, thẳng thắn mà nói, ban đầu
là cô ấy trêu chọc tôi, thật đó, ban đầu là cô ấy chủ động, tôi cho rằng chuyện này chỉ cần hai bên tình nguyện, hơn nữa giới trẻ thời này đều
có lối sống cởi mở, vả lại... Cô ấy dễ dàng đến với tôi như vậy, trước
đó chắc chắn cũng từng làm thế với người khác, kết quả sau khi xong việc cô ấy lại nói mình rất nghiêm túc, người như vậy anh chị nói xem có
đáng tin không?"
Hắn đã nói rõ như vậy, bọn họ không cần hỏi thăm cũng nghe ra sự việc, thuận tiện còn có thể xác minh tin tức hộ lý ở
bệnh viện cung cấp, thoạt nhìn Cát Quang Huy này lại dở thói cũ có quan
hệ mờ ám với điều dưỡng thực tập, kết quả không ngờ nhà gái sau khi xong việc đột nhiên trở nên nghiêm túc, thành ra gây cho Cát Quang Huy vô số phiền toái, có lẽ vì chuyện này hắn đã né tránh, lo lắng đề phòng rất
lâu, nếu không cũng không vì thấy cảnh sát tới cửa mà bị dọa thành thế
này.
Đới Húc không muốn để hắn tiếp tục hiểu lầm, tự dọa chính
mình, vội xua tay với hắn: "Anh đừng căng thẳng, chúng tôi tới tìm anh
không phải vì Lý Mông mà anh nhắc tới, là vì một người khác."
Nghe vậy, Cát Quang Huy sửng sốt, ngơ ngác nhìn Đới Húc, thoáng thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lại hoang mang lẩm bẩm: "Có người nào đáng để khiến
anh chị cảnh sát chạy tới đây? Dạo này tôi chỉ lo làm việc, không hề làm những việc khác..."
"Anh biết Hoàng Tiểu Hồng không?" Đới Húc hỏi.
Cát Quang Huy suy nghĩ, lắc đầu: "Không biết, cái tên không có ấn tượng."
"Chị ta là một bệnh nhân trước đây của anh." Đới Húc nhắc nhở, "Có chút ấn tưởng không?"
"Nằm viện sao? Làm phẫu thuật hay thế nào?" Cát Quang Huy hỏi.
"Không, là bệnh nhân ngoại trú ở phòng khám."
"Phòng khám à!" Cát Quang Huy vừa nghe là phòng khám, cả người lập tức thả
lỏng, giọng nói lộ vẻ không vui giống như vì ngay từ đầu Đới Húc không
nói rõ ràng, hại hắn lo lắng đề phòng nãy giờ, "Sao tôi có thể nhớ chứ,
chỗ chúng tôi một ngày tiếp nhận không ít bệnh nhân, căn bản không nhớ
nỗi."
"Chúng tôi cho anh xem ảnh chụp." Đới Húc lấy ra tấm ảnh
của Hoàng Tiểu Hồng, đương nhiên không phải hiện trường xảy ra chuyện,
mà là ảnh ngày thường lấy từ nhà chị ta.
Cát Quang Huy cầm lấy
nhìn lướt qua, nói: "Không quen, thật sự không quen. Anh chị chắc chắn
đây là bệnh nhân của tôi sao? Có vấn đề gì không? Việc này xin đừng hiểu lầm, nếu cô ấy khám ban đầu với người khám, bác sĩ tái khám là tôi, vậy có chuyện gì thì tìm tới bác sĩ khám ban đầu đi."
"Chuyện này e
rằng chỉ có thể nhờ anh, trừ phi anh nói cái này có người khác giả mạo." Đới Húc lấy ra sổ điều trị của Hoàng Tiểu Hồng đưa cho hắn xem.
Cát Quang Huy nhận lấy, cẩn thận đọc: "Chẩn bệnh và quyết định dùng thuốc
điều trị bên trên đúng là chữ của tôi, đây có lẽ là một bệnh nhân tôi
từng khám, có điều thời điểm cô ấy tới khám đã qua lâu, cũng không phải
bệnh hiếm gặp gì, rất thường thấy, có thể có vấn đề gì sao?
"Anh
có thể cố gắng nhớ lại xem có nhớ ra Hoàng Tiểu Hồng này không." Đới Húc đặt sổ điều trị song song với ảnh chụp trên bàn, ý bảo Cát Quang Huy cố gắng suy nghĩ.
Cát Quang Huy thấy anh không định thoái nhượng,
đành phải cất đi thái độ không kiên nhẫn vừa rồi, nhìn ảnh chụp nửa
ngày, cuối cùng vẫn lắc đầu, ý bảo mình không biết.
"Vậy còn người này này? Anh xem anh có nhận ra không?" Đới Húc lấy ra tấm ảnh của Trương Ức Dao đặt bên cạnh.
Lần này phản ứng của Cát Quang Huy khác lần trước, mặc dù ảnh chụp Trương
Ức Dao ở vị trí xa nhưng vừa nhìn liền có thể nhận ra: "Cô gái này tôi
đã từng gặp!"
"Anh biết cô ấy tên gì không?"
"Tên gì tôi
không nhớ rõ, nhưng tôi biết người này. Cô gái này ban đầu đăng ký tới
khám bệnh ở phòng tôi, có điều bệnh của cô ấy không thuộc chuyên môn của tôi, cho nên tôi chuyển cô ấy qua khoa sản." Cát Quang Huy trả lời rất
chắc chắn.
"Khoa sản?" Mã Khải nghe vậy liền hỏi, "Cô ấy có bệnh gì mà chuyển qua khoa sản?"
Cát Quang Huy nhìn Mã Khải, thái độ giống như nhìn người IQ có vấn đề:
"Việc này còn phải hỏi sao? Cậu không thể suy nghĩ một chút hả? Bệnh
viện của chúng tôi là bệnh viện tuyến trên, khoa phòng chia rất rõ ràng. Phụ khoa là phụ khoa, sản khoa là phụ khoa, phụ khoa chúng ta điều trị
chứng viêm hoặc u ở bộ phận sinh dục, sản khoa đương nhiên chịu trách
nhiệm giúp thai phụ sinh con hoặc xử lý cái thai ngoài ý muốn! Khi ấy cô ấy vì có thai mà tới, đây không phải chuyên ngành của phụ khoa chúng
tôi, đương nhiên phải giới thiệu cô ấy qua khoa sản!"
"Cái người
Hoàng Tiểu Hồng này, anh thật sự không nhớ ra sao?" Đới Húc hoàn toàn
kinh ngạc chuyện Trương Ức Dao tới bệnh viện quá thai, căn cứ vào kết
quả điều tra trước đó, Trương Ức Dao luôn dựa vào các quan hệ mờ ám mà
kiếm tiền, sau khi quan hệ xảy ra chuyện ngoài ý muốn là có khả năng,
việc này không có gì là. Ngược lại việc Cát Quang Huy chắc chắn bản thân không biết Hoàng Tiểu Hồng khiến anh vô cùng tò mò.
Bị kéo về
chuyện của Hoàng Tiểu Hồng, Cát Quang Huy không vui cau mày: "Tôi thật
sự không biết, khi nãy tôi cũng thừa nhận rồi, chữ chẩn đoán bệnh bên
trên là tôi, nhưng người này tôi thật sự không nhớ, một ngày tôi tiếp
xúc với biết bao nhiêu người, thời gian cô ấy tới khám bệnh đã lâu như
vậy, sau đó không hề tới bệnh viện tái khám, làm sao tôi có thể nhớ rõ?"
"Anh nói cũng đúng, có điều... Thời gian cô gái này tới khám bệnh còn trước Hoàng Tiểu Hồng, sao anh lại nói rõ như vậy?"
Sắc mặt Cát Quang Huy lập tức trở nên trắng bệch, để che giấu sự xấu hổ,
hắn cầm ly trà lên uống mấy hớp, mượn cơ hội này suy nghĩ lý do thuyết
phục: "Việc này sao... Trí nhớ tôi lúc này lúc kia, có khi vì chi tiết
nào đó mà không tự chủ được nhớ kỹ, ngược lại những chuyện quá bình đạm
sẽ không nhớ rõ."
"Vậy tôi có thể hỏi điều gì khiến anh nhớ kỹ
hay không?" Đới Húc đương nhiên sẽ không buông tha cho Cát Quang Huy,
theo lời hắn tiếp tục hỏi.
Cát Quang Huy hận không thể tự cắn
lưỡi mình, cười cười lấy lệ: "Tôi chỉ nói thế thôi, thật ra tôi cũng
không quá ấn tượng với cô gái này, chỉ mơ hồ có chút ấn tượng, thậm chí
tên họ của cô ấy tôi còn không nhớ mà."
"Không nhớ tên họ không
sao, chúng tôi có thể nói anh biết, cô ấy tên Trương Ức Dao, còn lại anh nói đi." Đới Húc quyết không nhường, căn bản không cho Cát Quang Huy cơ hội thoái thác. Anh tựa lưng vào ghế ngồi, hai tay khoanh trước ngực,
nụ cười trên mặt cất đi, thái độ trở nên nghiêm túc.
Thấy sắc mặt anh thay đổi, Cát Quang Huy không có lá gan đùa giỡn, có điều từ chuyện khi nãy chưa đánh đã để lộ mặt ra, lần này hắn đã thông minh hơn, không bị Đới Húc hù dọa, mà lớn tiếng hỏi: "Vậy có phải anh nên nói tôi biết
trước vì sao lại hỏi thăm hai người kia từ tôi không? Một người quả thật là bệnh nhân của tôi, nhưng tôi không nhớ, người còn lại nghiêm khắc mà nói không phải bệnh nhân của tôi, anh chị rốt cuộc hỏi những thứ này
làm gì?"
"Trên phương diện này chúng tôi có thể tiết lộ cho anh
một chút." Đới Húc gật đầu, không từ chối yêu cầu của hắn, "Nói đơn
giản, Trương Ức Dao và Hoàng Tiểu Hồng đều là người bị hại trong chuỗi
vụ án chúng tôi đang điều tra, bọn họ đều bị giết hại, hiện tại điểm
liên quan duy nhất chỉ có chi tiết từng đến bệnh viện anh công tác khám
bệnh, hơn nữa đều tiếp xúc với anh."
Cát Quang Huy lập tức trở
nên cứng đờ, nghẹn nửa ngày, bỗng nhiên bật cười: "Anh trai, có phải anh đang đùa không? Đùa giỡn gì chứ? Người ta gặp chuyện không may liền tới tìm tôi sao? Con người tôi gan nhỏ, anh chị đừng lấy chuyện như vậy đùa với tôi."
"Mạng người quan trọng, chuyện này chúng tôi không đùa giỡn." Đới Húc nghiêm túc lắc đầu, "Nói thật, công việc của tôi không
thảnh thơi như vậy, ban ngày ban mặt không xử lý việc đứng đắn, cố ý
chạy đến nhà tìm anh đùa giỡn! Cho nên hiện tại, tính nghiêm trọng của
sự việc tôi đã nói rõ với anh, anh muốn phối hợp với công tác điều tra
của chúng tôi hay tiếp tục quanh co, tùy anh."
Với người ngày
thường dễ tính, đột nhiên nổi giận ngược lại sẽ đáng sợ hơn người nóng
tính rất nhiều, có lẽ lời này cũng không đúng, lúc này Đới Húc không hề
nổi giận, chẳng qua trở nên nghiêm túc, ít cười hơn mà thôi, so với bộ
dáng thân thiện cười ha ha trước đó hoàn toàn trái ngược, Cát Quang Huy
nuốt nước bọt, thở dài.
"Đúng là xui xẻo! Đây không phải nhà dột
còn gặp mưa suốt đêm sao! Tâm trạng đang bực bội, sao còn dính tới
chuyện kiện tụng liên quan tới mạng người này chứ!" Hắn mắng.