"Mạc Tu Văn, ông vẫn còn mặt mũi đến công ty tôi hay sao? Mau chóng rời khỏi đây, nếu không đừng trách tôi vô tình vô nghĩa." Mạc Hy Tuyết đôi mắt
tràn đầy thù hận, đôi bàn tay cuộn tròn lại nhìn người "cha" nhất quyết
muốn xông vào phòng làm việc của cô đây.
Sau sự việc hôm trước, lão ta dường như đã lâm vào đường cùng rồi.
Chủ nợ xiết mạnh, ông ta trong người chẳng còn một đồng nào. Cây hái
tiền thì lại vụt mất. Lục Tư Nghiên sắp sửa phát điên, mọi gánh nặng tự
nhiên đổ ập xuống đầu của lão già này.
Lâm vào đường cùng, vay mượn chả được, ông ta liều mình đến đây một
lần nữa. Nhưng Mạc Tu Văn không hề hay biết rằng, những gì ông ta gặp
phải hiện giờ đều là do một tay Mạc Hy Tuyết sắp đặt. Tuy nói tìm đủ
bằng chứng mới xử lý Mạc Tu Văn, tuy nhiên cô không muốn nhìn thấy những kẻ đã hại mẹ mình được yên ổn. Cho nên cô đã tác động một chút lên giới truyền thông, dùng sức ép với công ty vay nợ, trong phút chốc làm cho
"cha" mình lâm vào đường cùng không thể thoát ra được.
Nhìn thấy Mạc Tu Văn, cảm giác giận dữ trong lòng Mạc Hy Tuyết lại
dâng lên. Không chỉ có nỗi căm hận mà còn hòa lẫn cả sự thất vọng nữa.
Hình tượng người cha tốt trong tâm hoàn toàn sụp đổ. Chẳng thể ngờ rằng
người mà mình luôn kính trọng, nể phục, hóa ra đó là người tiếp tay cho
kẻ làm hại mẹ ruột cô, hại bà ấy không minh bạch mà ra đi.
Vậy mà, Mạc Tu Văn da mặt vẫn dày như thế, ông ta giương mắt nhìn
chằm chằm người phía trước, "Sao tao lại không thể đến đây? Mạc Hy
Tuyết, tao mất công nuôi mày lớn lên, cho dù tao không phải cha ruột của mày, nhưng cũng có công dưỡng dục. Bây giờ tao muốn mày trả lại tao
những năm đó."
"Công ơn dưỡng dục?" Mạc Hy Tuyết nhếch môi cười, trong lòng ngập
tràn cảm giác chua xót. Cánh tay cô đập mạnh xuống bàn, hai mắt lạnh
lùng nhìn Mạc Tu Văn, "Xin thưa với ông, công ơn đó tôi đã trả hết cho
ông từ ba năm trước rồi. Những tội lỗi mà ông gây ra, tôi không muốn
nhắc lại, đừng có được đằng chân thì lân đằng đầu. Với lại, cướp hết tài sản của mẹ tôi, ở sau lưng mẹ tôi có người đàn bà khác, ông cho rằng
tôi vẫn ngu ngơ hay sao?"
"Mạc Hy Tuyết, mày!!!!" Ông ta giận dữ chẳng thốt lên lời.
"Ông mau chóng cút khỏi đây cho tôi, đừng để tôi gọi bảo vệ lên, như thế thì khó coi lắm."
Mạc Tu Văn không nhịn nổi nữa, lão già này đã chẳng còn đường nào để
đi rồi, trong cơn tức giận thốt ra những lời xúc phạm thậm tệ, "Mạc Hy
Tuyết, con khốn này, cái thứ lẳng lơ. Tao bị như vậy rồi mà mày còn
không chịu giúp. Mẹ con mày đều giống hệt như nhau, đều là thứ lăng
loàng. Người thì mang thai trước khi kết hôn, người thì lăn lộn với
không biết bao nhiêu thằng đàn ông, thật đúng là mẹ nào con đấy mà."
Nhắc đến Lạc Yên, Mạc Tu Văn mắng chửi vô cùng khoái chí.
Ông ta chẳng ngờ rằng bản thân mình đã động tới giới hạn của Mạc Hy Tuyết.
Cô xông đến, tóm lấy lão ta, không ngần ngại mà trợn tròn mắt, "Mạc
Tu Văn, ông có thể xúc phạm tôi, nhưng tuyệt đối không được phép động
đến mẹ tôi. Năm xưa ông hại bà ấy thế nào đừng để tôi phải nhắc lại. Nể
ông từng là cha tôi cho nên tôi mới chưa giết ông đấy."
"Ha ha ha ha!" Lão ta cười sằng sặc, "Sao nào? Tức giận rồi? Bị tao
nói trúng tim đen nên không nhịn được nữa à? Nhưng mà mày chẳng thể phủ
nhận được một điều, mẹ mày chính là loại phụ nữ không biết xấu hổ, thích dụ dỗ đàn ông."
Một tay của Mạc Hy Tuyết cuộn chặt lại, bàn tay còn lại siết mạnh cổ
áo của ông ta, tạo thành một mảnh nhăn nhúm. Hai mắt đã bị nhuộm bởi một màu đỏ tươi, người con gái ấy đang cố gắng nhẫn nhịn không ra tay đánh
người.
Vốn dĩ muốn dạy dỗ cho ông ta một trận, nhưng tay cô đã nhanh chóng
bị một người khác gỡ ra, "Hy Tuyết, bình tĩnh lại đi, ông ta không đáng
để em phải động tay động chân đâu. Loại người này đã hết thuốc chữa
rồi." Thôi Dật Nghiêm vừa vào đã chứng kiến cảnh này, anh chỉ đành chạy
tới ngăn cản.
Nghe thư ký nói một lão già đang làm loạn ở bên trong, Thôi Dật Nghiêm lo lắng chạy đến, chỉ sợ Hy Tuyết xảy ra chuyện.
Mạc Hy Tuyết cố gắng hít thở, vừa rồi cô đã quá xúc động rồi. Ngẩng
đầu lên, trong đôi mắt vẫn còn những tia máu, cô cẩn thận nhắc nhở ông
ta, "Mạc Tu Văn, tốt nhất là ông nên cút ra ngoài. Nhớ kĩ những lời hôm
nay ông nói đấy, tôi sẽ bắt ông trả giá từng chút một."
Xong, lão ta liền bị Thôi Dật Nghiêm túm cổ đẩy ra bên ngoài.
Anh rót một cốc nước đưa cho Mạc Hy Tuyết, "Em uống đi, để cho bản
thân mình bình tĩnh lại. Mặc kệ ông ta, nếu lúc đó em mà ra tay thật
chắc chắn hình tượng của em sẽ không tốt đâu."
Mạc Hy Tuyết nhận lấy ly nước, cô uống một hơi cạn sạch. May mắn là ở thời khắc ấy, cô đã kiềm chế được mình. Nếu không, Mạc Tu Văn chắc chắn sẽ rêu rao cho giới truyền thông biết được rằng, cô ra tay đánh một ông già như lão ta.
Thôi Dật Nghiêm lại từ từ khuyên bảo, "Dù ông ta có đáng đánh thế nào thì em cũng phải nhịn một chút. Anh biết tâm lý của em, nhưng lúc nãy
em hành động không đúng rồi. Chưa bao giờ anh thấy em mất kiểm soát như
thế."
Mạc Hy Tuyết ngẩng mặt lên, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Cuối cùng, cô đem tất cả những chuyện mình biết kể cho Thôi Dật Nghiêm.
Anh vỗ nhẹ vai cô, "Anh biết là em hận thay cho mẹ mình, nhưng anh
thấy Phương Từ Khiêm nói đúng, lúc này chưa phải lúc em ra tay đâu. Từ
từ sẽ có cơ hội thôi. Quan trọng là em phải giữ gìn sức khỏe thật tốt
kìa." Thôi Dật Nghiêm chứng kiến cảnh cô cật lực làm việc mà xót xa.
Cô khẽ gật đầu một cái, "Em biết rồi. Nhưng sao hôm nay anh lại đến
đây làm gì? Với lại ở đây cũng chẳng còn việc gì nữa, em tưởng anh nên
về nước Z rồi chứ." Mạc Hy Tuyết rõ ràng là thấy Thôi Dật Nghiêm đã mua
vé máy bay, nhưng giờ sao anh còn ở đây nhỉ?
"Em đây là đang muốn đuổi anh đi hả?"
Mạc Hy Tuyết ngay lập tức phủ nhận, "Ấy, đâu có đâu. Chẳng qua là em lo chi anh mà thôi."
Thôi Dật Nghiêm khẽ thở dài bất lực đưa tay bóp trán, "Ba anh nói mấy hôm nữa sẽ sang đây đưa anh trở về. Khổ thế đấy. Đã bảo là không cần
rồi, nhưng ông ấy cứ lấy lý do là muốn sang đây du lịch nữa, anh hết
cách luôn rồi."
"Hả? Cha anh sắp sang đây?" Mạc Hy Tuyết chẳng thể giấu nổi sự sửng
sốt, "Nhưng thân phận của ông ấy đặc biệt như vậy, liệu lộ diện công
khai có ổn không?"
Thôi Dật Nghiêm ngao ngán lắc đầu, "Một khi ông ấy muốn sang đây thì
sẽ tự có cách của riêng mình. Mà nhắc mới nhớ đây, năm hôm nữa ba anh về đây, em có thể cùng anh đi đón được không? Ông ấy nói muốn gặp em một
lần." Ai đó nhanh chóng nhờ vả.
"Hả? Em?" Mạc Hy Tuyết kinh ngạc chỉ tay vào mặt mình, "Thôi Dật
Nghiêm, anh tốt nhất đừng có dọa em. Thân phận ông ấy cao quý như thế,
một người dân thường như em nào dám."
"Đừng lo, cha anh không để tâm đâu. Với lại, nếu em mà từ chối, có
khi ông ấy sẽ đánh gãy chân anh mất thôi." Thiệt là, cha anh lải nhải
bên tai làm Thôi Dật Nghiêm đau đầu lắm rồi.