"Năm xưa, khi em đi, anh có đến nhà họ Mạc, nhưng lại vô tình phát hiện ra
thứ này!" Phương Từ Khiêm đặt quyển nhật ký đã mục nát xuống trước mặt
vợ mình. Đây là thứ tình cờ lấy được, được biết rằng cuốn nhật ký ấy là
do mẹ của cô, bà Lạc Yên viết.
Mạc Hy Tuyết cẩn thận nâng quyển sách đã cũ nát ấy lên, cô đưa tay
vuốt ve từng trang đã chẳng còn nguyên vẹn nữa. Đương nhiên cô nhận ra
đó là đồ của mẹ mình, nhưng thứ này thì có liên quan gì chứ?
"Em đọc đi, trong đấy có toàn bộ sự thật mà em cần được biết đấy!" Phương Từ Khiêm từ tốn giải thích.
Mở những trang sách đầu tiên ra, đập vào mắt cô là những dòng chữ uốn lượn. Tuy đã nhoè mực nhưng cô vẫn đọc được. Chữ mẹ cô quả thật rất
đẹp. Tuy đây không phải là lần đầu tiên Mạc Hy Tuyết nhìn thấy chữ của
mẹ viết nhưng cô vẫn xúc động như vậy, hốc mắt hơi cay cay.
Trong cuốn nhật kí kia, mẹ cô đã đem toàn bộ sự thật cất giấu vào trong đó.
Bà và Mạc Tu Văn vốn không hề có tình yêu, hai người kết hôn chẳng
qua là vì hai bên gia đình mà thôi. Lúc đó, nhà họ Mạc đang gặp khó
khăn, mà nhà họ Lạc lại nợ họ một ân tình. Chính vì thế, Lạc Yên và Mạc
Tu Văn mới tiến tới hôn nhân. Mà đúng lúc đó, bà đã yêu một người khác,
hai người bọn họ còn thề non hẹn biển với nhau.
Ban đầu bà nhất định không gả, muốn bỏ trốn cùng người mình yêu. Tuy
nhiên, người đó lại biến mất chẳng rõ tung tích. Hơn nữa, Lạc Yên lại
mang thai, nếu không kết hôn mà để tin này truyền ra ngoài, nhà họ Lạc
chắc chắn sẽ mất hết mặt mũi.
Mạc Tu Văn đương nhiên không cam tâm nhận đứa con của kẻ khác, nhưng
lúc đó ông ta đã bị khối gia sản của nhà họ Lạc làm cho mờ mắt rồi. Sau
khi hai người kết hôn, ngoài mặt, Mạc Tu Văn như là một người yêu thương vợ con, thậm chí ông ta vô cùng chiều chuộng Mạc Hy Tuyết, cho dù đứa
trẻ ấy không phải con của mình. Ngay cả Lạc Yên cũng bị ông ta làm cho
xao động.
Tuy nhiên, ở trong thâm tâm của ông ta đang có một âm mưu to lớn, đó
là mưu đồ chiếm toàn bộ gia sản của nhà họ Lạc. Khi Lạc Yên còn vất vả ở nhà, Mạc Tu Văn còn ra ngoài chơi đùa với nhân tình của mình, người đó
chính là Lục Tư Nghiên.
Lạc Yên biết điều đó, nhưng bà vốn không quan tâm. Vì người bà yêu
duy nhất chính là người đã biến mất một thời gian dài kia. Nhưng bà lại
không ngờ rằng tâm cơ của Mạc Tu Văn lại thâm sâu cỡ nào. Tưởng rằng ông ta chỉ ra ngoài chơi đùa một chút thôi, nhưng Mạc Tu Văn lại cùng tình
nhân của mình đang muốn trừ khử Lạc Yên, hòng chiếm đoạt tài sản.
Ông ta lừa bà ký vào giấy chuyển nhượng, đem tất cả gia sản nhà họ
Lạc giao hết cho con cáo già đó. Khi bà bị bệnh, cánh cửa giữa thiên
đường và địa ngục chỉ cách nhau một chút, thì Mạc Tu Văn đã thâu tóm tất cả nguồn vốn cùng cổ đông, đem công ty ấy biến thành của mình. Đến khi
Lạc Yên biết được chuyện này, bà tức đến nỗi liên tục nôn ra máu. Không
ngờ rằng bà lại cưới một con ác quỷ rồi.
Ngoài mặt, bác sĩ kết luận bà bị ung thư, nhưng bà chưa ngờ đến một
khả năng, sức khỏe của bà đã bị người ta giở trò. Lục Tư Nghiên mua
chuộc y tá, ngày ngày tiêm một liều lượng độc tố nhỏ vào người bà, khiến bà chết dần chết mòn. Cho tới thời khắc bà chuẩn bị trút hơi thở cuối
cùng, bà mới nhìn rõ được bộ mặt thật của người chồng cùng chung chăn
gối với mình bao lâu nay.
Sau khi Lạc Yên mất một thời gian, Mạc Tu Văn đã cưới Lục Tư Nghiên về ngay.
Đọc xong những dòng chữ ấy, đôi bàn tay của Mạc Hy Tuyết bất giác
siết chặt lại. Nỗi hận thù bỗng nhiên dâng lên. Lúc này, cô đột nhiên
nhớ đến những lời mà mẹ nói với cô trước khi ra đi, "Hy Hy, con nhất
định phải nhớ, phải giành lại công ty, không được cho kẻ khác cướp đoạt
những thứ thuộc về mình, cũng phải mạnh mẽ, không được để ai chèn ép."
Bây giờ, cô cuối cùng cũng đã hiểu được hàm ý ở trong lời nói đó rồi.
Lồng ngực của Mạc Hy Tuyết thoáng chốc phập phồng, cuốn nhật ký suýt
nữa bị cô vò nát. Cô không phải là con gái nhà họ Mạc mà là con gái của
người được mẹ cô nhắc đến trong đây? Vậy người đó là ai? Tạm thời bỏ qua chuyện này, chính hai người kia đã hại mẹ cô phải chết, cô nhất định
phải tính sổ với bọn họ.
Phương Từ Khiêm giữ chặt tay Mạc Hy Tuyết, "Hy Hy, bình tĩnh lại đi,
em đừng manh động. Bây giờ em có đến đó bọn họ cũng sẽ không thừa nhận
đâu. Thậm chí còn bứt dây động dừng đấy. Nghe anh, bình tĩnh lại!" Anh
hiểu cô đang muốn làm gì, cũng hiểu cô rất kích động, nhưng anh không
thể để cô liều mạng được.
Mạc Hy Tuyết hai mắt đỏ hoe, cô ngẩng đầu lên, "Phương Từ Khiêm, anh
bảo em làm sao mà bình tĩnh được? Hai người đó, người mà em gọi là cha
bao nhiêu lâu nay, lại có thể làm ra chuyện táng tận lương tâm như thế,
em nhất định phải liều mạng với ông ta."
"Anh biết! Chúng ta sẽ bắt bọn họ trả giá! Nhưng em phải bình tĩnh
lại." Phương Từ Khiêm ôm chặt hai bả vai của Mạc Hy Tuyết, "Nghe anh đi! Giờ điều mình phải làm là tìm thêm bằng chứng để kết tội bọn họ."
Cuối cùng, Mạc Hy Tuyết phải nuốt cơn giận của mình xuống.
Sau khi tâm trạng đã ổn định, cô cẩn thận gấp gọn nhật ký của mẹ mình lại, ngước mắt lên hỏi Phương Từ Khiêm, "Chuyện này anh đã biết từ lâu
rồi đúng không? Tại sao lại giữ bí mật? Em có quyền được biết mà!"
"Anh chính vì sợ em kích động như vừa nãy, không chịu được mà bị làm
sao đấy!" Phương Từ Khiêm gõ nhẹ lên đầu cô gái ấy, "Em làm anh lo muốn
chết à."
Phương Từ Khiêm còn định âm thầm điều tra xong mới cho Mạc Hy Tuyết
biết cơ. Nhưng hôm nay Mạc Tu Văn cứ ngang ngược như vậy, anh bất đắc dĩ phải đem chuyện này ra. Hơn nữa, lúc trước, Mạc Hy Tuyết động một chút
là nghi ngờ anh, Phương Từ Khiêm mà nói ra vào thời điểm đó thì có lẽ
anh sẽ bị giết sống mất.
Cô nàng liền trừng mắt, hậm hực đánh cho anh một cái.
Mạc Hy Tuyết nằm trong lòng của Phương Từ Khiêm, bất chợt thốt lên
một câu, "Không biết cha của em là ai nhỉ? Mẹ em lại chẳng nhắc đến ở
trong nhật ký. Mẹ nói ông ấy không rõ tung tích, chẳng biết là còn sống
hay đã chết nữa."
"Anh nghĩ là ông ấy vẫn còn sống, chắc cũng đang đi tìm em đó!"
Phương Từ Khiêm khẽ vuốt trán cô, "Còn em thì sao? Có muốn tìm ông ấy
không? Dù sao đó cũng là cha ruột của em mà. Thậm chí anh còn nghĩ năm
xưa ông ấy gặp phải khó khăn gì đó hoặc bị người khác hãm hại đấy."
Mạc Hy Tuyết trầm tư một chút, cô khẽ cắn môi.
Cô có nên tìm lại người cha đó hay không?
Tuy bây giờ cô chẳng còn chút cảm tình nào với Mạc Tu Văn, thế nhưng, người cha ruột mà cô chưa từng gặp mặt kia, nghĩ đến lại rất mông lung.
Một hồi băn khoăn, cô gật đầu, "Ừm. Em cũng muốn biết đó là ai. Anh với em cùng tìm kiếm nhé!"
"Được! Từ mai hai vợ chồng mình sẽ bắt đầu tìm kiếm tung tích!" Phương Từ Khiêm hôn nhẹ lên môi cô, đôi mắt đen sâu thăm thẳm.