"Cô nhìn đi, xem hiện giờ cậu ta thê thảm đến mức độ nào." Vương Khải Trạch mở cánh cửa ra, ngỏ ý muốn Mạc Hy Tuyết bước vào trong. Nơi này có vẻ
như là ở ngoại ô của thành phố. Ánh mắt của Vương Khải Trạch sâu hoắm
lại, dõi theo bóng lưng Mạc Hy Tuyết.
Đặt bước chân đầu tiên vào đây, đập vào mắt của Mạc Hy Tuyết là một
cảnh tượng vô cùng khủng khiếp. Phương Từ Khiêm sắc mặt trắng bệch, đôi
môi tím tái, con ngươi lờ đà lờ đờ. Thậm chí chân tay của người đàn ông
ấy còn bị trói chặt lại ở bên giường bệnh, cả người gầy đi trông thấy.
Mạc Hy Tuyết hơi mím môi, chân mày cô thoáng chốc giật giật. Nói thật, cảnh tượng này khiến cho con người ta thật đau lòng.
Dường như ý thức của Phương Từ Khiêm đã dần dần mất đi. Anh tuy đang
mở mắt nhưng lại không nhận ra rằng vợ mình đã đến đây từ lúc nào.
Trong khi Mạc Hy Tuyết còn chưa định hình được chuyện gì đang diễn
ra, bên tai cô lại vang lên một giọng nói, "Giờ thì cô tin hay chưa?
Suốt hai tuần nay, Phương Từ Khiêm cứ tự hành hạ mình như vậy đấy. Cậu
ấy mất hết sức sống rồi, đã cố gắng điều trị nhưng bệnh tình chẳng khá
hơn chút nào cả." Trong đôi mắt của Vương Khải Trạch dấy lên một nỗi
buồn man mác.
Trong thời gian ấy, vì sợ làm hại đến người khác, Phương Từ Khiêm đã
yêu cầu anh trói mình lại bên giường. Ban đầu, Vương Khải Trạch phản đối kịch liệt, nếu làm như vậy căn bệnh rối loạn hành vi và cảm xúc của
Phương Từ Khiêm sẽ ngày một nặng hơn thôi. Trói chặt chân tay lại, bệnh
nhân sẽ có xu hướng tự làm tổn thương bản thân của mình, như thế tình
trạng sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Nhưng Phương Từ Khiêm quá cố chấp.
Anh kiên quyết nói rằng, nếu không trói anh lại, Phương Từ Khiêm sẽ mặc kệ, không bao giờ điều trị nữa.
Hết cách, Vương Khải Trạch chỉ có thể làm theo.
Hai cánh môi đỏ hồng của người con gái khẽ mím chặt, Mạc Hy Tuyết
khàn khàn cất tiếng nói, "Anh ta bị vậy từ lúc nào?" Trong đôi mắt vô
hồn của người con gái bỗng chốc bị bao phủ bởi một tầng sương mỏng.
"Phương Từ Khiêm mắc phải căn bệnh này từ rất lâu rồi. Những năm vừa
qua, cậu ấy đã tích cực điều trị, bệnh tình cũng có chuyển biến tốt
hơn." Vương Khải Trạch ảo não trả lời, "Nhưng mà, dạo gần đây, căn bệnh
ấy tự nhiên trở nặng. Tuy tôi đã cố gắng dùng thuốc để áp chế nó nhưng
không có hiệu quả. Vì sợ gây thương tổn đến cô, Phương Từ Khiêm mới muốn đuổi cô đi."
Vương Khải Trạch từ từ kể lại những gì diễn ra, Mạc Hy Tuyết nghe
xong mà bàng hoàng, cả người cứng đờ lại, hai bả vai thoáng chốc run
lên.
Thì ra, khoảng thời gian trước đây, Phương Từ Khiêm và Vương Khải
Trạch hay lén lút ở trong phòng là vì dùng thuốc trị bệnh khi bệnh tái
phát. Sợ ảnh hưởng đến Mạc Hy Tuyết, hai người họ đã giấu cô chuyện này. Tưởng chừng có thể áp chế nó, nhưng rối loạn hành vi là một loại bệnh
rất phức tạp. Có khi, nửa đêm, Phương Từ Khiêm phát bệnh nhưng lại sợ
làm hại vợ mình, anh chỉ đành vội vã chạy sang phòng bên cạnh, dùng chút ý trí cuối cùng để nhốt mình lại.
Anh thà tự làm bị thương chính mình còn hơn là đụng vào Mạc Hy Tuyết.
Nhưng nó cứ hành hạ anh từng ngày. Giấu Mạc Hy Tuyết cũng chẳng phải
cách hay gì. Sợ rằng Mạc Hy Tuyết phải chịu khổ cực, Phương Từ Khiêm
liền diễn một màn kịch để cô bỏ đi. Cô xứng đáng có một cuộc sống hạnh
phúc chứ không phải ở bên một người như anh.
Vương Khải Trạch còn nói rằng, anh luôn tự làm bản thân mình bị
thương, chỉ có như vậy tinh thần mới có thể tỉnh táo được. Vương Khải
Trạch nhìn mà xót xa, anh không thể để tình trạng này cứ tiếp diễn hoài
như vậy được.
Chẳng còn Mạc Hy Tuyết ở bên cạnh, trạng thái thất thần xảy ra thường xuyên đối với Phương Từ Khiêm. Anh hay quên uống thuốc, hay thỉnh
thoảng sẽ ngẩn người ra đó. Người ta đoán rằng, Phương Từ Khiêm đang
nghĩ đến người con gái mình yêu, có như vậy anh mới có thể kiên trì tiếp được.
Một cảm xúc mãnh liệt dâng lên từ tận đáy lòng Mạc Hy Tuyết.
Nguyên nhân khiến Phương Từ Khiêm rơi vào tình trạng như vậy chính là vì cô. Năm xưa, Mạc Hy Tuyết rời đi mà chẳng để lại một lời nào đã gây
ra cho người đàn ông này một đả kích rất lớn. Không những thế, khi nhìn
cô thân mật khoác tay người khác, Phương Từ Khiêm hận, vì hận nên mới có xu hướng muốn làm tổn thương người khác. Nó dần dần tích lũy thành bệnh từ bao giờ không hay.
Hơn nữa, Vương Khải Trạch cũng kể rằng, ba năm trước, Phương Từ Khiêm nhốt cô lại, ra sức làm tổn thương cô cũng là vì căn bệnh ấy. Lúc đó,
Phương Từ Khiêm cũng chẳng hề biết rằng bản thân mình làm vậy là vì sao, anh bị căn bệnh này khống chế hoàn toàn lý trí.
Hai mắt bỗng chốc cay xè, thiếu chút nữa là rơi nước mắt rồi. Nhưng
cô cũng nhịn được. Đè nén những cảm xúc phức tạp xuống, thanh âm run rẩy khẽ vang lên, "Bệnh này có thể trị được không?"
"Tôi cũng chẳng biết nữa." Hai mắt của Vương Khải Trạch từ từ liếc về phía sắc mặt nhợt nhạt của Phương Từ Khiêm, "Những gì tôi làm được cũng đã làm hết sức rồi. Bệnh mà Phương Từ Khiêm mắc phải có thể tự phát
tác, cũng có thể tự chữa khỏi. Bây giờ, tôi cần cậu ấy phải kiên cường
hơn một chút, có như vậy mới khá lên được."
Tình trạng của Phương Từ Khiêm hiện giờ quả thực là vô cùng tồi tệ.
"Cô là ý chí sống của cậu ấy, Hy Tuyết, tôi mong rằng cô sẽ giúp Phương Từ Khiêm."
Mạc Hy Tuyết khẽ gật đầu, nỗi oán hận trong lòng cô đã tiêu tan ngay
từ khi chứng kiến bộ dạng thảm thương ấy. Dù thế nào, Phương Từ Khiêm bị như vậy cũng là do một phần lỗi của cô. Tình yêu dành cho người đàn ông ấy vẫn còn, với lại, Mạc Hy Tuyết cũng cảm thấy có lỗi với Phương Từ
Khiêm.
Cô từ từ bước đến, ghé sát vào tai của người đàn ông, gọi khẽ, "Phương Từ Khiêm!"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Phương Từ Khiêm dường như bừng tỉnh
trở lại. Nhìn thấy người con gái mình yêu đang ở đây, Phương Từ Khiêm
rất xúc động, anh chỉ muốn lao đến ôm cô vào trong lòng, nhưng lại nghĩ
đến tình cảnh của bản thân hiện giờ, Phương Từ Khiêm lạnh nhạt hùng hổ
đuổi người, "Em đến đây làm gì? Em tốt nhất là mau chóng biến đi, đừng ở lại đây nữa. Mau đi tìm Thôi Dật Nghiêm đi, anh ta mới là người có thể
cho em những thứ em muốn."
"Phương Từ Khiêm, anh đủ chưa?" Mạc Hy Tuyết lớn tiếng quát, hai mắt
cô mở to, đôi đồng tử co lại, "Anh nghĩ tôi chưa biết gì sao? Tôi không
đến đây thì anh còn định giấu tôi cho đến khi nào? Chịu đựng bệnh một
mình, anh cảm thấy vui lắm hả? Mồm thì luôn miệng nói yêu tôi, đây là
cách anh dùng để yêu người khác đấy hả?"
Người đàn ông toàn thân cứng đờ, hai mắt lưng tròng nhìn vợ mình.
Sắc mặt trắng bệch bỗng hiện ra một nụ cười, "Hóa ra em biết hết rồi. Nhìn anh như vậy chắc em hả hê lắm nhỉ?" Phương Từ Khiêm liền đánh mắt
sang chỗ Vương Khải Trạch, "Chẳng phải cậu đã hứa với tôi là đừng cho cô ấy biết chuyện này rồi hay sao?"
"Anh không cần phải trách anh ấy. Phương Từ Khiêm, anh nói đi, cuối cùng anh coi tôi là cái gì?"