"Hy Tuyết, có thể bớt chút thời gian nói chuyện với tôi một lát được không? Tôi có vài thứ quan trọng cần phải cho cô biết." Vương Khải Trạch liên
tục thở dốc, dường như người đàn ông này đã chạy từ xa đến đây vậy đó.
Dáng vẻ của anh vô cùng gấp gáp, cứ như là có việc gì quan trọng lắm
vậy.
Mạc Hy Tuyết chẳng thèm để mắt đến người đàn ông vừa bước vào, lạnh
lùng quăng cho anh ta một câu, "Có chuyện gì thì mời anh nói luôn ở đây
đi. Tôi rất bận, không có thời gian để buôn linh tinh với anh đâu." Âm
thanh lạch cạch từ bàn phím liên tục vang lên giữa khoảng trống yên lặng ấy.
"Cô yên tâm, tôi chỉ nói một vài phút thôi. Chuyện này có liên quan
đến Phương Từ Khiêm." Vương Khải Trạch cố gắng năn nỉ Mạc Hy Tuyết, mồ
hôi đã nhễ nhại ở trên trán anh.
Nhắc đến cái tên kia, khóe môi của Mạc Hy Tuyết bất chợt cong lên,
"Tôi với anh ta đã chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa rồi. Phương Từ
Khiêm có chuyện gì thì mời anh đi tìm người khác, tôi không muốn dính
dáng gì đến người đó. Hơn nữa, chúng tôi cũng sắp ly dị rồi."
Dường như người con gái ấy đã hoàn toàn tuyệt vọng vì Phương Từ Khiêm, cho nên cô mới thờ ơ đến mức độ này.
Vương Khải Trạch chẳng hề não lòng trước sự kiên định của Mạc Hy
Tuyết, anh cố gắng bình ổn lại nhịp thở, "Nghe tôi nói đi, chỉ một lúc
thôi. Lạc Hy Hy, nếu không, cô nhất định sẽ hối hận đấy." Nhìn nét mặt
của người đàn ông vô cùng nghiêm trọng, cứ như là đã có chuyện gì kinh
khủng lắm xảy ra với anh ta vậy.
Mạc Hy Tuyết lúc này mới ngước mắt lên, cô khẽ đánh giá Vương Khải
Trạch một lượt. Người con gái mím môi, con ngươi nhìn trực tiếp người
đàn ông kia. Hiện giờ, Mạc Hy Tuyết đang vô cùng hoang mang. Liệu rằng,
cô có nên nghe anh ta không?
Suy nghĩ một hồi, cuối cùng cô vẫn bị Vương Khải Trạch thuyết phục,
cô cùng anh đến một quán cà phê nhỏ cạnh công ty cho dễ trao đổi. Ban
đầu, cô cũng chẳng muốn nghe đâu, nhưng thật sự trông bộ dạng của Vương
Khải Trạch lúc này, Mạc Hy Tuyết rất bất an.
"Nói đi!" Cô trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Vương Khải Trạch cắn răng nhìn cô gái đã trở nên lạnh lùng ở trước
mặt, "Thật ra, tôi muốn giải thích với cô về lý do vì sao mà Phương Từ
Khiêm lại làm như vậy. Cậu ấy không cố ý đâu, là vì nỗi khổ riêng thôi,
cô đừng oán trách cậu ấy nữa."
Chưa để cho Vương Khải Trạch nói hết câu, Mạc Hy Tuyết đã ngay lập
tức cắt ngang lời anh ta. Cô dơ tay lên biểu thị muốn anh dừng lại,
"Khoan đã! Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Tôi không hề có hứng thú với
những thứ lảm nhảm này. Phương Từ Khiêm muốn làm gì, hay vì sao anh ta
lại làm như vậy, tôi đều không muốn quan tâm. Yêu cầu anh nói vào vấn đề chính đi, còn không, tôi sẽ rời khỏi đây."
Làm tổn thương cô như vậy, nay lại muốn dùng lý do ấy để lấp liếm những sai lầm của mình ư?
Lần này, Mạc Hy Tuyết tuyệt đối sẽ chẳng mềm lòng nữa. Những gì mà cô phải chịu, nó đã quá đủ rồi.
Người đàn ông hơi chột dạ, trong lòng bỗng dưng hốt hoảng khi đối
diện với người có danh xưng "phượng hoàng lửa" trên thương trường này.
Khuôn mặt của Vương Khải Trạch liên tục méo mó đủ các loại hình dạng.
Bây giờ anh thật sự muốn đem toàn bộ sự thật nói ra hết, nhưng lại chẳng biết đối đầu từ đâu. Tuy Vương Khải Trạch là một người đàn ông, nhưng
khi đối diện với một Mạc Hy Tuyết đây, nói không lo lắng thấp thỏm thì
chính là nói dối.
Mạc Hy Tuyết hình như đã mất hết kiên nhẫn, Vương Khải Trạch lại cứ
im lặng chẳng chịu mở miệng, cô lại càng bực mình. Người con gái ấy cầm
lấy túi xách toang đứng dậy, "Nếu không còn gì nữa, vậy thì tôi đi trước đây. Tôi đã tốn hơn mười phút đồng hồ vì anh rồi."
"Thật ra, người phụ nữ mà Phương Từ Khiêm đưa về hôm trước, hai người đó không phải quan hệ như cô nghĩ đâu." Vương Khải Trạch chẳng giữ được bí mật đó nữa mà thốt lên. Nếu hôm nay anh không hóa giải hiểu lầm giữa hai người này, Vương Khải Trạch sẽ ngủ chẳng được yên mất. Hít một hơi
thật sâu, người đàn ông tiếp tục giải thích, "Hôm đó, vì muốn cô đi, cho nên Phương Từ Khiêm mới thuê cô ta về đóng kịch trước mặt cô thôi. Hy
Tuyết, tôi nói thật đấy, bao nhiêu lâu nay, người bạn đó của tôi chỉ yêu duy nhất một mình cô mà thôi. Cậu ấy có nỗi khổ khó nói mà."
Chuyện này, Vương Khải Trạch là người biết rõ hơn ai hết.
Gương mặt của Mạc Hy Tuyết chẳng hề biết sắc, đôi môi cô nhếch lên lộ ra một điệu bộ khinh bỉ, "Yêu duy nhất mình tôi? Vương Khải Trạch, anh
nghĩ tôi sẽ tin sao? Không, tôi sẽ không tin. Tôi chẳng quan tâm những
chuyện Phương Từ Khiêm làm vì lý do gì, nhưng anh ta giẫm đạp lên lòng
tự tôn của tôi, giẫm đạp lên tình cảm của tôi, đừng mong tôi sẽ nhìn mặt anh ta lần nữa." Những ngón tay của Mạc Hy Tuyết liên tục gõ xuống bàn, tạo thành những âm thanh rất nhỏ, "Anh nói những lời này với tôi cũng
chẳng có ích gì đâu. Với lại, từ lần sau đừng đến tìm tôi nữa."
Cô chỉ muốn cố gắng quên đi Phương Từ Khiêm, chỉ muốn sống một cuộc
sống yên bình. Làm ơn đừng quấy rầy cô nữa. Đả kích mạnh như vậy, Mạc Hy Tuyết sắp gắng gượng không nổi rồi.
Vương Khải Trạch tỏ ra bối rối trước những lời khẳng định chắc nịch
của Mạc Hy Tuyết. Người đàn ông ấy hiện giờ đang đứng ngồi không yên,
nếu như Mạc Hy Tuyết thật sự tuyệt tình đến như thế, vậy thì Phương Từ
Khiêm phải làm sao bây giờ. Cậu ta sẽ chết mất.
Nghĩ đến bạn mình, Vương Khải Trạch cắn răng đem toàn bộ những gì
mình biết nói ra, "Hy Tuyết, Phương Từ Khiêm mắc phải căn bệnh rối loạn
hành vi và cảm xúc. Vì không muốn làm cô bị thương nên mới đuổi cô đi mà thôi."
Trên khuôn mặt của Mạc Hy Tuyết, các cơ đang liên tục co giật.
Vương Khải Trạch còn cho biết, sau khi Lạc Hy Hy hay cũng chính là
Mạc Hy Tuyết bỏ đi một thời gian, Phương Từ Khiêm đã mắc phải căn bệnh
này. Nó rất đặc biệt, bệnh mỗi khi tái phát, người mắc phải sẽ làm tổn
thương đến người khác.
Phương Từ Khiêm đã phải dùng thuốc trong suốt một thời gian dài nhằm
áp chế căn bệnh này của mình xuống. Khi đã xác định nó đã không còn tái
phát nữa, anh mới dám lại gần Mạc Hy Tuyết. Nhưng lại chẳng một ai có
thể tưởng tượng nổi, căn bệnh quái ác ấy lại một lần nữa hành hạ Phương
Từ Khiêm chết đi sống lại.
Vì muốn vợ mình được an toàn, anh đành phải cắn răng làm tổn thương cô, ép cô rời xa mình.
Mà Vương Khải Trạch chính là bác sĩ điều trị cho Phương Từ Khiêm.
Chứng kiến dáng vẻ thê thảm ấy, anh nhìn mà cảm thấy xót xa. Thấy bạn
mình ngày ngày bị nỗi đau dằn vặt, cho nên anh mới liều mạng để nói cho
Mạc Hy Tuyết biết sự thật này.
Người con gái ở phía đối diện trầm tư một lát, sau đó, khóe miệng dần cong lên, "Tôi không tin! Mấy người đừng có bày những trò vặt vãnh này
ra để lừa tôi."
"Mạc Hy Tuyết, những gì tôi nói đều là sự thật đấy! Sao cô có thể
không tin?" Vương Khải Trạch vô đầu bứt tai, "Được. Nếu cô đã kiên quyết như vậy, tôi sẽ đưa cô đến một nơi. Đến lúc đó cô không muốn tin cũng
phải tin."