Đúng lúc này, bỗng thấy từ chân trời xuất hiện một đốm sáng, chỉ trong nháy
mắt đã bay lại gần, hoá thành một hoàng sam nam tử, thú vị nhất là chiếc mũi trên mặt đỏ như một trái cà chua.
Hai người Tuấn Anh trưởng lão và Phi Yến trưởng lão vội vàng cung kính hành lễ: “Chúng thuộc hạ bái kiến đại trưởng lão.”
Vừa xuất hiện, Huỳnh Mạnh Khôi đại trưởng lão đã đảo mắt quan sát rất kỹ đầu Hoàng Kim Cự Long, bật cười ha hả bảo: “Quả nhiên là Hoàng Kim
Cự Long. Chỉ là một đầu linh thú cấp tám mà dám tác oai tác quái trong
phạm vi cai quản của Thánh Viện ta. Hôm nay ngươi nhất định phải chết.
Để ta tiễn ngươi một đoạn.”
Lê Châu đại trưởng lão vốn giữ im lặng từ đầu đến giờ bỗng cất tiếng
can ngăn: “Tam sư huynh, chớ nên nóng vội! Hoàng Kim Cự Long ẩn mình
trong khu vực này hẳn phải có nguyên nhân sâu xa, không nên khinh
thường. Chi bằng chúng ta hỏi rõ ràng rồi ra tay cũng không muộn.”
Nghe cuộc đối thoại đang diễn ra trên không, Võ Thiện Nhân cảm thấy
trái tim mình như muốn ngừng đập, cố gắng đè nén hơi thở đến mức thấp
nhất, ngay chính bản thân cũng không cách nào nhận ra.
Bên trong đan điền, mầm mống linh phách vẫn liên tục truyền tín hiệu, nhưng trong tình huống này thì Võ Thiện Nhân đành phớt lờ bỏ qua.
Đột nhiên, cái miệng đỏ lòm của Hoàng Kim Cự Long động đậy, phát ra
âm thanh ồm ồm của nhân loại: “Các ngươi muốn làm gì? Chủ nhân của ta
chính là Vô Cực lão tổ.”
Trong hệ thống cấp bậc linh thú, một khi linh thú đạt đến cấp tám thì linh trí sẽ khai mở, có khả năng dùng ngôn ngữ nhân loại để nói chuyện.
Lúc này, nghe Hoàng Kim Cự Long cất giọng nói, đám người Lê Châu đại
trưởng lão tỏ vẻ sửng sốt: “Vô Cực lão tổ? Chính là nhân vật đứng đầu Vô Cực Tông?”
Vào khoảng hai trăm năm trước, trên An Ký Đông đại lục, Vô Cực Tông
đột nhiên xuất hiện và quật khởi, trở thành một trong mười thế lực đứng
đầu Đông Hoà Tinh. Xét về quy mô và danh tiếng, Vô Cực Tông không hề
thua kém Thánh Viện bao nhiêu.
Vô Cực lão tổ trong lời nói của Hoàng Kim Cự Long là Vô Cực Hoàng
Quân, người sáng lập nên Vô Cực Tông. Hoàng Quân này thiên phú kinh
người, một thân tu vi Thần Cấp hậu kỳ, là người có khả năng trong vạn
năm tới tấn cấp lên Đế Cảnh.
Huỳnh Mạnh Khôi đại trưởng lão hừ lạnh một tiếng, nói: “Hừ! Vô Cực
Tông thì sao? Vì con súc sinh nhà ngươi mà không ít môn sinh của Thánh
Viện ta phải bỏ mạng. Dù chủ nhân của ngươi là ai thì cũng phải cho ta
một cái công đạo.”
Nhìn đầu Hoàng Kim Cự Long đang phiêu phù trước mặt, thần sắc Huỳnh
Mạnh Khôi đại trưởng lão cực kỳ hưng phấn. Bình thường muốn bắt gặp được một đầu Hoàng Kim Cự Long như vậy là vô cùng khó. Bản thân lão lại đang vướng vào bình cảnh, dậm chân ở Thần Cấp sơ kỳ ngàn năm nay vẫn không
thể đột phá. Vì vậy, khoả nội đan của Hoàng Kim Cự Long chính là một
liều thuốc giải, giúp cho hắn nắm chắc thêm ba thành thành công.
Nói đoạn, linh lực trong người Huỳnh Mạnh Khôi đại trưởng lão bỗng
cuồn cuộn đổ ra, kết thành một màn quang mang đỏ rực, bao trùm lấy toàn
bộ cơ thể.
Hắn gầm vang một tiếng, đồng thời tay kết quyết, đột nhiên màn hào quang bỗng huyễn hoá thành một thanh hỏa kiếm khổng lồ.
Hai người Tuấn Anh trưởng lão, Phi Yến trưởng lão thần tình kinh dị:
“Minh Hoả Thần Kiếm, là linh phách bản mạng của đại trưởng lão.”
Không ngờ Huỳnh Mạnh Khôi đại trưởng lão lại cương quyết như vậy, mới ra tay liền triệu hồi ngay linh phách. Nhất định là muốn một chiêu kết
liễu sinh mệnh của Hoàng Kim Cự Long.
Trong ngũ đại đệ tử của Hùng Vương Thánh Tổ, Huỳnh Mạnh Khôi đại
trưởng lão là người duy nhất may mắn có linh phách bản mạng. Đặc biệt,
Minh Hoả Thần Kiếm là linh phách thuộc tính tấn công. Vì vậy, tuy tu vi
của hắn mới chỉ ở Thần Cấp sơ kỳ nhưng lại có khả năng đánh tay ngang
với Thần Cấp trung kỳ. Đây cũng chính là một điều đáng sợ của linh giả
sở hữu linh phách bản mạng.
Thấy Huỳnh Mạnh Khôi đại trưởng lão sắp sửa tấn công Hoàng Kim Cự
Long, Lê Châu đại trưởng lão vội nói: “Tam sư huynh, khoan hãy ra tay.”
Huỳnh Mạnh Khôi đại trưởng lão tức giận bảo: “Không cần nói nữa! Ngươi hãy lui ra sau, chớ có tham gia vào chuyện này.”
Trên không, Huỳnh Mạnh Khôi đại trưởng lão toàn thân được hỏa diễm
bao bọc, khí thế kinh thiên, trông như một hoả thần đến từ thời thượng
cổ.
Ẩn nấp phía xa, Võ Thiện Nhân chợt cảm thấy một cỗ uy áp khủng bố lan tràn trong thiên địa, không thể nào hô hấp được.
“Thanh kiếm này là thứ gì vậy? Bá khí thật quá khủng khiếp.”
Cơ mà nhìn biển lửa trên trời, bỗng nhiên hắn có một cảm giác kích thích khó hiểu, huyết dịch trong cơ thể cứ sôi trào cả lên.
Đột nhiên, ngay vị trí của Huỳnh Mạnh Khôi đại trưởng lão, Minh Hoả
Thần Kiếm rung động, một đạo kiếm quang dài chừng mấy chục thước, khí
thế như vũ bão nhằm vào Hoàng Kim Cự Long bổ thẳng đến.
Một tiếng kiếm ngân vang lên, còn bay xa hơn cả tiếng rồng gầm, vọng khắp thiên địa.
“Bồng.”
“Ầm ầm…”
Trong giờ phút đó, Hoàng Kim Cự Long bỗng gầm lên một tiếng: “Nhân loại đáng chết! Grào…”
Hoàng Kim Cự Long thiên phú tu luyện hoả thuộc tính nên dĩ nhiên lực
công kích không tầm thường. Hai chiếc cánh to lớn đập mạnh, miệng nộ
hống phun ra một ngọn hỏa diễm cực lớn.
Một cỗ áp lực kinh khủng ập đến.
“Hống…”
Hoàng Kim Cự Long tiếp tục há miệng phun ra một chùm hỏa cầu khổng lồ, đối kháng trực tiếp với Minh Hoả Thần Kiếm.
Bầu trời như biến thành một biển lửa. Gió thổi ào ào khiến ngọn lửa
càng bùng lên dữ dội, thiêu đốt toàn bộ mọi thứ trong phạm vi mấy trăm
trượng.
Kể cả Võ Thiện Nhân ẩn nấp bên dưới cũng bỗng thấy thực sự khó thở,
da đầu như tê dại đi. Cảm nhận hơi nóng phả vào da thịt, bất giác trong
lòng có một sự rung động mãnh liệt.
“Khủng khiếp thật! Đây chính là lực chiến đấu của Thần Cấp cường giả sao?”