Đi qua khe núi, hiện lên trước mặt Võ Thiện Nhân là một khoảng không gian
rộng lớn, sương trắng lững lờ trôi nổi, mọi thứ hiện ra một cách mơ hồ.
Bằng mắt thường chỉ có thể quan sát trong phạm vi rất nhỏ, nếu như có linh thú ẩn nấp thì thực sự rất khó phát hiện. Do đó, Võ Thiện Nhân
không dám buông lỏng cảnh giác, thần thức luôn được phóng thích để quan
sát động tĩnh bốn phía.
Đi sâu vào trong, hắn phát hiện không gian khu vực này có điều gì đó vô cùng kỳ lạ.
“Grào.”
Đang trong lúc tập trung cao độ bỗng có tiếng gầm gào trầm hùng
vang vọng. Chỉ nghe âm thanh thôi cũng thấy được sự cường đại và hung
bạo ẩn chứa trong đó.
Võ Thiện Nhân trong lòng không khỏi chấn động, khẽ thì thào: “Là
tiếng của linh thú. Chẳng lẽ đúng như lời ông ngoại nói, chỗ này là địa
bàn của một con linh thú cấp tám chăng?”
Linh thú cấp tám thực lực tương đương với Thánh Cấp sơ kỳ. Tồn tại
cấp bậc ấy không phải một Nhân Vực cấp mười một như Võ Thiện Nhân có thể dây vào. Nói không chừng chỉ cần nó hắt hơi sổ mũi một cái cũng đủ
khiến cái mạng của hắn đi tong rồi.
Mới nghĩ đến đó mà lông tay, lông chân dựng đứng cả lên, trong lòng
Võ Thiện Nhân liền quyết định: “Chỗ này xem ra rất nguy hiểm. Ta nên tìm đường quay trở về thôi.”
Đúng vào lúc này, ngay trong khí hải bỗng nhiên mầm mống linh phách
lại phát sinh biến hoá. Không hiểu vì nguyên nhân gì mà mầm mống linh
phách tỏ vẻ rất kích động, phát ra ánh sáng năm màu rực rỡ.
Đây là lần đầu tiên Võ Thiện Nhân chân chính cảm nhận được động tĩnh
của mầm mống linh phách. Hắn có cảm giác giống như nó đang cố gắng
truyền tín hiệu, muốn thúc giục hắn tiến lên phía trước.
Thoáng ngạc nhiên, Võ Thiện Nhân chau mày suy đoán: “Chẳng lẽ ở phía trước có thứ gì đó thu hút mầm mống linh phách của ta sao?”
Võ Thiện Nhân định bụng tiến lên nhưng nghĩ đến nguy hiểm, trong đầu
lại đắn đo cân nhắc: “Không được! Chỗ này rất kỳ lạ, lỡ đâu đúng là hang ổ của một đầu linh thú cấp tám thì chẳng phải ta sẽ bỏ mạng oan uổng
sao? Không đi! Nhất quyết không đi!”
Từ nhỏ đến lớn, Võ Thiện Nhân vốn là kiểu người nhát gan sợ chết, đi đến được đây đã là dốc hết dũng khí rồi.
Cơ mà, ngay khi Võ Thiện Nhân có ý định thoái lui, mầm mống linh
phách trở nên cuống quít, rung lắc vô cùng dữ dội trong đan điền.
Chuyện này làm cho Võ Thiện Nhân dở khóc dở cười, cứ bước vài bước rồi đứng lại, tiến thoát lưỡng nan không biết nên đi hay ở.
Võ Thiện Nhân tuy không rõ mầm mống linh phách của người khác thế nào nhưng chắc chắn sẽ không “ngang ngược” như của mình. Chính vì nó “cản
đường” mà mấy tháng nay tu vi của hắn bị đình trệ, không cách nào đột
phá vào Nhân Vực cấp mười hai.
Cầu phú quý trong nguy hiểm. Biết đâu đây lại chính là cơ hội để mầm
mống linh phách tiến hoá, giúp bản thân phá vỡ tình thế bế tắc hiện tại.
Đắn đo một hồi, cuối cùng hắn quyết định đến gần xem thử tình hình,
nếu như có nguy hiểm sẽ lập tức dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi đây.
“Con bà nó! Liều mạng vậy.”
Dựa vào động tĩnh từ xa, Võ Thiện Nhân mơ hồ phỏng đoán hình như nơi đó đang diễn ra một trận chiến khốc liệt.
Càng đến gần thì âm thanh gào thét của linh thú càng rõ ràng.
Đi thêm một đoạn, bỗng thấy phía trước sáng lòa, chỉ thấy cách đó
không xa, chừng hơn ngàn thước, trên bầu trời đêm, một đầu hoàng sắc cự
long đang vỗ cánh phành phạch. Hai con mắt cự long trông như hai chiếc
đèn lồng, từng phiến lân giáp màu vàng trên cơ thể to lớn lóe lên khiến
cho người ta phải ớn lạnh. Trên lưng cự long là một đôi cánh khổng lồ
đang dang rộng ra, che kín một nửa bầu trời, chỉ cần nó nhẹ nhàng phe
phẩy đủ khiến đám cây cối bên dưới ngả nghiêng, chao đảo. Ngay đằng sau
là một cái long vĩ vừa to vừa dài, cứ mỗi lần quét ngang lập tức không
khí như bị chấn động, xé rách.
Chứng kiến màn này, Võ Thiện Nhân trợn tròn mắt, há miệng khô khốc,
hơi thở đứt quãng: “Con bà nó! Đây là… là… Hoàng Kim Cự Long?”
Trong đầu hắn, một luồng thông tin chi tiết hiện lên: “Hoàng Kim Cự
Long, nguồn gốc từ long tộc, là một trong những linh thú được xếp vào
hàng mạnh nhất. Hoàng Kim Cự Long sở hữu thực lực của linh thú cấp tám,
có khả năng tiến hoá lên cấp chín.”
Võ Thiện Nhân vội vàng ẩn thân vào một vách đá, phóng tầm mắt lên cao quan sát.
Chỉ nghe Hoàng Kim Cự Long phì phò một tiếng, hai lỗ mũi phun ra hai
luồng khói màu trắng, đôi mắt đỏ rực không ngừng chớp động, thân thể
khổng lồ tỏa ra một luồng hỏa diễm cực kỳ quỷ dị.
Hoàng Kim Cự Long quét con ngươi to lớn về phía trước, hàm răng sắc
bén nhe ra, cái miệng đỏ lòm như hai chậu máu, trông vô cùng khủng bố.
Cách Hoàng Kim Cự Long một khoảng không xa, đứng trên không trung,
hiện lên thân ảnh của ba người. Nhờ vào ánh sáng phát ra từ thân mình
của Hoàng Kim Cự Long, Võ Thiện Nhân liền dễ dàng nhìn rõ diện mạo đối
phương. Ba người này bao gồm hai nam một nữ, bọn họ đều khoác trên mình y phục của Thánh Viện. Đáng chú ý nhất là nam nhân đứng đằng trước, thân
hình tròn quay không khác gì một quả bóng.
Ngay lập tức, Võ Thiện Nhân đã nhận ra thân phận người này, thiếu
chút thì la toáng lên: “Đây chẳng phải là Lê Châu đại trưởng lão, sư phụ của ta đó sao?”
Không sai, ba người này chính là Lê Châu đại trưởng lão, Tuấn Anh trưởng lão và Phi Yến trưởng lão.
Suốt một tháng ròng rã, bọn họ tra xét rất nhiều lần trong Tây Nguyên nhưng rốt cuộc vẫn không thấy bóng dáng một con linh thú cấp tám nào.
Đợi mãi đến đêm hôm nay, đột nhiên Lê Châu đại trưởng lão phát hiện
một cỗ khí tức phi thường cường đại của linh thú. Ngay lập tức, cả ba
liền lập tức bay đến, cuối cùng chân chính đối mặt với Hoàng Kim Cự
Long.
Đứng sau lưng Lê Châu đại trưởng lão, Phi Yến trưởng lão cất tiếng,
giọng nói có phần thanh thoát: “Con Hoàng Kim Cự Long này ngay cả Dương
Hoả của Thượng Linh Bảo Sư cũng có thể kháng cự, xem chừng trong hàng
linh thú cấp tám thực lực đã đạt tới đỉnh phong. Không rõ nguồn gốc đến
từ đâu?”
Nghe Phi Yến trưởng lão nói, đứng bên cạnh, Tuấn Anh trưởng lão đồng
tình bảo: “Không sai! Dựa vào hơi thở thì phỏng chừng không bao lâu nữa
đầu Hoàng Kim Cự Long này có thể trùng kích lên cấp chín. Ta đã sớm
truyền tin cho Huỳnh Mạnh Khôi đại trưởng lão, chắc hẳn đại nhân đang
trên đường đến đây.”