Tiên đế,Yêu Thanh Sơn đang làm loạn ngoài kia. Người có cần chúng thần ra dạy cho nàng một bài học?
- Các ngươi đứng trước nàng có đỡ nổi một chiêu của nàng?
- Nhưng tiên đế,không thể nàng làm loạn mãi như vậy. Tám vạn năm
trước,nàng cấu kết với ma giới khiến Thiên giới trên bờ vực tan vỡ,chúng nhân giới lầm than. Hiện tại nàng cũng không gây không ít phiền phức
cho thiên giới. Chúng ta phải trừ cái gai này càng sớm càng tốt.
Những cái gật đầu đồng tình thể hiện quyết tâm của chúng tiên khiến Vân Thanh Nham ngồi trên cũng không còn cách nào khác phải đứng dậy. Hắn niệm khẽ một câu thần chú. Nội lực chợt tăng mạnh. Mấy ấn kí kì lạ lần lượt xuất hiện trải dài từ cổ đến hai cánh tay.
Vân Thanh Nham chán ghét nhìn những ấn kí đang tồn tại trên cơ thể bản thân. Ngoài cổng trời,tiếng hét vẫn vang lên đều đều :
- Vân Thanh Nham, ngươi ra đây cho ta.Ngươi không dám đối diện với bản công chúa?
- Để ngươi phải đợi lâu.
Nhanh chóng,dứt khoát,Vân Thanh Nham đứng ngay sau lưng của Yêu, tặng cho
nàng một đường cắt nhẹ nhàng. Yêu Vân Phi chỉ cười. Phân ảnh của nàng
rải đều khắp nơi,sau đó tụ về một điểm. Cô đứng đối diện trước mặt Vân
Thanh Nham.
- Vân Thanh Nham, ngươi mất kiên nhẫn đến mức ấy sao? Bản công chúa cảm kích trước màn chào hỏi mày của ngươi.
Vân Thanh Nham lặng người ngay khi mắt hai người chạm nhau. Vẫn đôi mắt,vẫn nụ cười ấy..Thật đẹp nhưng cũng thật xa lạ.
- Vân...Vân Phi...A Phi...
- Câm miệng. Đó là cái tên ngươi có thể gọi ?
- A Phi..Ta...luôn nhớ nàng..
- Vân Thanh Nham à Vân Thanh Nham. Đến lúc này ngươi còn nói những lời
giả dối ấy được,ta cũng chẳng biết ngươi nghĩ gì trong đầu. Ta ghê tởm
ngươi đến tận xương tủy.Thứ đó,là của ta,không thuộc về ngươi
Yêu Vân Phi chỉ tay về phía những ấn kí đã khắc sâu vào da thịt của Vân
Thanh Nham. Đáy mắt cô ánh lên vẻ bi thương,có một chút dần mặt,có một
chút thống khổ.
- A Phi...
- Tám vạn năm trước,ngươi đoạt
lấy ấn kí của ta ở đây. Cũng tám vạn năm trước,ngươi đâm ta 3 vạn 6
nghìn nhát dao ở đây. Cũng tám vạn năm trước,ngươi dùng đoạt mệnh
xích,phốt hợp cùng chúng tiên,phá nát thân thể ta ở đây. Vậy thì hôm
nay,chúng ta cũng nên giải quyết mọi chuyện thật nhanh gọn,rõ ràng ở
đây.
- A Phi...Ta..thật sự nhớ nàng..Tất cả đều thuộc về nàng.
Nàng không cần đòi. Ta tự nguyện trả lại cho nàng. Nàng tha thứ cho
ta,có được không?
- Nếu ngươi là ta,ngươi có tha thứ được cho
chính ngươi hay không? -Yêu Vân Phi tức giận - Ta và tỷ tỷ đã chọn cuộc
sống tránh xa ngươi,đã chọn sống một cuộc sống bình yên nơi nhân giới.
Nhưng ngươi nhất định không buông tha,nhất quyết muốn ta cảm nhận nỗi
đau mất đi người thân thêm một lần nữa. Tỷ tỷ của ta,chết dưới tay ngươi rồi. Ngươi nói đi,Vân Thanh Nham, ta làm sao có thể tha thứ cho ngươi?
- A Phi,Yêu Thanh Sơn... nàng ấy..
- Ta rất yêu ngươi,rất yêu ngươi. Cho dù là tám vạn năm trước hay hiện
tại vẫn rất yêu ngươi,mù quáng yêu ngươi. Ta biết ta ngu ngốc chứ. Ta
biết những lời nói giả dối của ngươi chứ. Ta biết,ngươi nói yêu ta vì
muốn đoạt sức mạnh của ta chứ. Nhưng tại sao chỉ cần nhìn thấy ngươi,mọi lí do để bao thù đều không còn nghĩa lí? Vân Thanh Nham, ngươi là kẻ
tồi tệ nhất trên thế gian này.
Yêu Vân Phi vừa khóc vừa lau nước
mắt. Luồng hắc khí xuất hiện mỗi lúc một rõ nét.Chúng tụ thành một điểm
ngay giữa trán của Yêu Vân Phi, sau đó dần dần hóa thành một chiếc vòng
hoa ,từ từ hạ xuống trên đầu của cô. Trong vòng một tích tắc,mái tóc
xanh ngọc tuyệt đẹp hóa thành một dải máu,từ từ từng giọt nhỏ xuống dưới chân