Lần nữa đi vào bên trong Hoàng Phong sơn mạch, lúc này đây, nơi đầu
tiên mà Long Huyền tới vẫn chính là hang động lần trước hắn bắt gặp Xích Vỹ Lục Xà. Sau khi lục xà chết đi thì chỗ đó đã không còn yêu thú sinh
sống nữa rồi, cho nên chỗ này cũng được xem như là an toàn.
Tuy rằng lần trước Bạch lão có nói, đám ngũ độc này luôn xuất hiện
cùng nhau, có Xích vỹ lục xà ở đây nhất định bốn con yêu thú còn lại
cũng chỉ rải rác xung quanh mà thôi, thế nhưng Long Huyền vẫn chưa có
phương hướng chính xác của bọn chúng. Nếu như không cẩn thận đi vào quá
sâu trong Hoàng Phong sơn mạch thì chỉ cần gặp phải một con nhị giai yêu thú thôi, cũng sẽ đẩy hắn vào tình thế lành ít dữ nhiều.
Lại nói, trong Hoàng Phong sơn mạch này, yêu thú nhiều vô số kể, đừng nói là nhị giai thậm chí những hung thú cao giai khác cũng không hề ít, do vậy Long Huyền nhất định phải thật cẩn thận.
Sau khi đã tiến vào Hoàng Phong sơn mạch, Long Huyền cũng không vội
vàng đi tìm những con yêu thú còn lại kia, hắn muốn luyện chế xong đống
bạo linh phù này để có thêm đồ phòng thân, sau đó mới bắt đầu chuyến “đi săn” của mình.
Quyết định được chủ ý rồi, Long Huyền nhanh chóng bày đồ nghề ra, mực vẽ lần trước hắn pha chế còn dư lại không ít cho nên lần này không cần
thiết phải chuẩn bị nữa, việc nhẹ đường quen, Long Huyền nhanh chóng cầm bút lên bắt đầu vẽ, nhất thời linh khí trong động thiên cũng vì đó mà
trở nên nhộn nhạo.
Chờ đến khi Long Huyền kết thúc việc chế phù cũng đã là sáng ngày hôm sau. Bước ra khỏi sơn động, khóe miệng Long Huyền khẽ cong lên, mỉm
cười, nhìn mười lá phù trong tay, lúc này đây Long Huyền cảm thấy có
chút thỏa mãn, tuy rằng thất bại mất mười ba lần, thế nhưng tỷ lệ thành
công cũng đã tăng từ một phần năm lên một phần ba rồi.
Có được mười tấm bạo linh phù, Long Huyền đã cảm thấy tự tin hơn một
chút, hy vọng rằng uy lực của nó không làm cho Long Huyền thất vọng, dù
sao để luyện chế ra được số “lựu đạn” xà linh phù này thì Long Huyền đã
phải bỏ ra tận một ngày một đêm. Gọi là xà linh phù, bởi vì Long Huyền
thấy mấy nét ở trung tâm tạo thành chữ “bạo” thật sự rất giống hoa văn
hình con rắn, cho nên quyết định đặt tên cho nó như vậy.
Phải nói là đối với việc chế phù Long Huyền rất có thiên phú, hơn nữa còn rất có óc sáng tạo, trong số “lựu đạn” xà linh phù hắn tạo ra, còn
có hai tấm khá đặc biệt, công dụng của chúng không phải là bạo nổ, khi
chế ra hai tấm này, hắn liên tưởng đến một loại vũ khí khác đó chính là
“lựu đạn” choáng. Long Huyền nhớ lại, lúc bản thân liên tưởng đến loại
lựu đạn gây choáng để vẽ phù, lần đầu luyện chế bị thất bại, lúc đó hắn
còn cho thêm một ít độc phấn ở phần đuôi của Xích vỹ lục xà hoà cùng vào trong đống nguyên liệu chế phù.
Kết quả là khi luyện chế thất bại, linh phù nổ tung tạo ra một tia
sáng chói mắt, còn có một ít phấn hồng tản ra xung quanh, thời điểm đó
Long Huyền vô tình hít phải một ít, thế là hắn lần đầu cảm nhận được
“phê phù” là như thế nào.
Trong lúc đang phiêu du theo điệu nhạc đời hư ảo đưa em vào cơn mê,
thì hắn mơ hồ đã nghe thấy câu nói triết lý của danh nhân “ba H”, người
được xem như khá nổi tiếng với giới trẻ ở kiếp trước… “Ừm, có làm thì
mới có ăn, không làm mà muốn ăn thì…” mà thôi phần sau không nhớ lại
cũng được, cũng may độc phấn từ phần đuôi của Xích vỹ lục xà chỉ có công dụng gây ảo giác, không mang độc chết người.
Dù là như vậy cũng phải “phê” mất một khắc đồng hồ sau đó Long Huyền
mới cưỡng ép bản thân tỉnh táo lại được, dù sao thì cường độ tinh thần
lực của hắn cũng khá cao, hơn nữa ban nãy hắn cũng chỉ hít phải một ít
mà thôi. Ngẩm lại, Long Huyền vẫn cảm thấy bản thân nên “chơi phù” ít
thôi, phê nhiều quá sẽ có hại…
Long Huyền: “Hiện tại, không biết là nên tìm kiếm loài nào trước đây?”
Vấn đề bây giờ của Long Huyền, còn bốn loài độc vật quanh đây, trong
đó có Đại địa ma hạt, Hắc nha độc chu, Mãng cổ chu cáp cùng Bách túc ngô công. Không biết nên đối phó với con nào trước? Nghĩ tới nghĩ lui, vốn
dĩ ngũ độc đều khắc chế lẫn nhau, từng loại đều có điểm mạnh riêng,
không con nào là yếu cả, đặc biệt bọn chúng đều mang trong mình một loại kịch độc.
Nghĩ tới đây, Long Huyền liền có chút hối hận, có vẻ lần này hắn đã
hơi sơ suất rồi, vậy mà lại quên mất việc phải chuẩn bị dược liệu trị
độc, không biết hồi linh đan mà A Cửu dược sư cho hắn có tác dụng gì hay không?
Lục lọi hết một đám tin tức trong những ghi chép mà Bạch lão lưu lại, Long Huyền cũng không tìm thấy được ghi chú nào nói về vị trí của đám
độc vật thường cư trú, có chăng chỉ nhắc tới một vài đặc điểm cùng thế
mạnh của bọn chúng để Long Huyền cẩn thận khi chiến đấu.
Rơi vào đường cùng, Long Huyền chỉ còn cách xuất ra tuyệt chiêu của
mình, vốn dĩ từ lần cuối cùng khi thi vào đại học ở kiếp trước, hắn đã
chẳng dùng tới thủ đoạn này nữa rồi.
Thế là, hắn nhanh chóng lấy ra bốn mảnh giấy, lần lượt ghi vào trên
đó: A- Đông, B- tây, C- nam, D- bắc… sau đó, ừm… sau đó bốc đại một cái, không tự quyết định được, vậy cứ để cho vận khí quyết định đi, vạn sự
tùy duyên!!
Kết quả bốc được lá phiếu đi về phía Đông, Long Huyền thấy vậy cũng
không nghĩ ngợi gì nữa, xác định một chút phương hướng, rồi thẳng về
phía đông mà đi tới. Mặc kệ là phía này gặp phải loài nào trong ngũ độc, giết là được, dù sao mục đích hắn tới đây lần này là để giết sạch cả
bốn con, trước sau gì cũng phải giết hết.
Thế là Long Huyền chậm rãi tiến về hướng đông, xâm nhập sâu hơn vào
Hoàng Phong sơn mạch. Vốn dĩ trong ghi chú của Bạch lão rất chắc chắn
bốn con độc vật khác nằm ở xung quanh địa bàn của Lục xà, chính vì vậy
Long Huyền không hề lo lắng đến việc không tìm ra đám yêu thú kia, hắn
chỉ sợ rằng mình đụng phải nhị giai trở lên yêu thú. Như vậy thì đúng là chết chắc.
Đi suốt nửa ngày đường, tìm kiếm được một vùng khá rộng rồi, Long
Huyền lúc này cũng không còn lạc quan như trước nữa, hắn đã cảm thấy có
chút chán nản. Chính lúc Long Huyền đang không biết phải làm sao, trước
mặt hắn chợt có một thứ trắng trắng xông ra cản đường.
Định hình lại, vạch ra một chút lá cây, Long Huyền lúc này mới có thể nhìn rõ cái vật trắng trắng kia là gì. Trước mặt của Long Huyền bây
giờ, từ cây này sang cây khác, chằng chịt đều là mạng nhện màu trắng,
nhìn cảnh này có thể nói là tầng tầng lớp lớp.
Không còn nghi ngờ gì nữa, con độc vật đầu tiên hắn gặp phải, chính
là Hắc Nha Độc Chu. Thấy vậy, Long Huyền cũng không vội vàng xâm nhập
vào bên trong, tuy rằng hắn đã trang bị khá nhiều, bảo giáp cùng vũ khí
cũng có đủ, thế nhưng biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng. Hiện tại
con nhện này đang ở trong tổ của nó, tự tiện lao đầu vào sẽ vô cùng nguy hiểm, nhất định phải dụ nó ra khỏi tổ, khi đó Long Huyền mới dễ dàng hạ gục được nó, đây cũng là biện pháp an toàn nhất.
Nghĩ tới nghĩ lui, Long Huyền trước mắt có hai biện pháp. Đối với
loài nhện, chắc chắn nó rất nhạy với các rung động do màng tơ nó chăng
ra khi con mồi mắc vào đó. Từ đó nó sẽ đi tới và thu hoạch con mồi, Long Huyền muốn bắt thử một con yêu thú cấp thấp để dụ nó ra. Biện pháp thứ
hai thì trực tiếp hơn, dùng lửa đến đốt sạch địa bàn của nó, từ đó ép nó phải chui ra, dù muốn hay không cũng phải lộ diện.
Bất quá, Long Huyền vốn là người tới từ địa cầu, đối với việc đốt
rừng, hắn có chút không muốn làm, do vậy chỉ có thể tạm gác lại cách này ở đó, nếu cách thứ nhất không có tác dụng thì mới dùng tới cách này. Dù sao một khi nổi lửa lớn lên rồi, chẳng cách nào mà dập tắt đi, nếu
không cẩn thận sẽ tạo ra hậu quả không lường trước được, đây là điều
Long Huyền không hề muốn thấy.
Nghĩ tới liền làm, Long Huyền nhanh chóng phóng tầm mắt ra xung quanh tìm kiếm một loài yêu thú nhỏ ở gần đó.
. . .
Sau nửa canh giờ trôi qua, lúc này Long Huyền đang cầm trên tay một
con yêu thú nhỏ, thân hình khá giống chuột, chẳng qua lại to hơn khá
nhiều, nó có bộ lông màu vàng đen, hơn nữa tính khí cũng rất hiếu chiến. Lúc này, nó vẫn chưa có chết do vậy còn đang ra sức giãy dụa, hiển
nhiên nó cố gắng cách mấy cũng vô dụng, vốn dĩ Long Huyền mạnh hơn nó
rất nhiều.
Bấy giờ, Long Huyền đưa mắt nhìn về đám lưới nhện chằng chịt trước
mặt, lại nhìn con vật đang cố gắng giãy dụa trên tay, hắn mỉm cười, giãy mạnh như vậy, quả thật là rất thích hợp với suy tính của Long Huyền.
“Để xem có dụ được nó ra hay không?”
Dứt lời, Long Huyền ném thẳng con vật vào đám tơ trước mặt, những
lưới nhện kia rất chắc chắn, hơn nữa còn dính chặt, ngay khi con yêu thú kia chạm vào lưới nhện đã không có cách nào thoát ra được nữa, nó điên
cuồng giãy dụa, thế nhưng càng uốn éo mạnh thì tơ nhện càng dính chặt.
Long Huyền lẳng lặng chờ, thế nhưng là một canh giờ qua đi, lông mày
hắn nhíu chặt lại, con vật kia đã giãy dụa rất lâu rồi. Theo lý mà nói,
con Hắc nha độc chu kia hẳn phải cảm nhận được có mồi dính vào bẫy của
mình rồi mới đúng, tại sao đến giờ còn chưa xuất hiện.
Chẳng lẽ hắn thật sự phải dùng đến lửa sao, Long Huyền xoắn xuýt vô
cùng, có câu đùa với lửa có ngày chết cháy, một khi nổi lửa lên, nếu như chiều gió đảo ngược rất có thể hắn sẽ bị vây trong đám cháy, lúc đó thì chẳng khác gì tự tay bóp dái chính mình cả.
Thế nhưng là, cứ chờ đợi tiếp như hiện tại cũng không phải là cách.
Nghĩ đến đó, Long Huyền thầm cắn răng… mặc kệ đốt thì đốt đi, sau này
lại tìm cơ hội cố gắng trồng lại một đống cây xanh để bù đắp tội lỗi của ngày hôm nay.
Nói thì nói thế, nhưng là Long Huyền vẫn quyết định chờ thêm một canh giờ nữa, nếu như con độc chu kia vẫn không ló mặt ra, khi đó lại dùng
đến cách phóng hỏa.
Chờ đợi, rồi lại chờ đợi, thời gian nhanh chóng trôi qua, càng lúc
nét mặt của Long Huyền càng không tốt. . . Đã hơn một canh giờ nữa trôi
đi, trời cũng dần về chiều rồi, thế nhưng con độc chu kia hoàn toàn
không hề có dấu hiệu muốn xuất hiện.
“Xem ra, chỉ còn cách ép nó tự lộ diện vậy, nếu chờ tiếp thì trời tối mất.” Tự lẩm nhẩm một câu, Long Huyền tiện tay cứu con chuột nhỏ ban
nãy ra, dù sao thì con độc chu không lộ mặt ra, vậy sinh vật nhỏ này
cũng không cần phải chết, thả đi thì hơn.
Tiếp sau đó, Long Huyền nhanh chóng xuất chưởng đánh nát vài thân cây để chúng cùng mạng nhện chụm lại với nhau, tạo ra một khoảng đất trống, sau đó mới ném một mồi lửa vào bên trong.
Dù sao hắn cũng không muốn để lửa cháy ngược về phía của mình, làm
như vậy chí ít có thể đảm bảo an toàn một chút. Rất nhanh thôi, mạng
nhện giống như là chất bắt lửa rất tốt, mới đó mà lửa đã lan ra rất rộng rồi, ngọn lửa hừng hực cháy, lan cả vào đám cây xanh làm cho khói bốc
lên nghi ngút, lửa sớm đã bao trùm hết một vùng rất rộng của Hoàng Phong sơn mạch.
Long Huyền nhanh chóng tìm một thân cây cao gần đó, trèo lên trên để
quan sát từ xa, vốn dĩ cháy rừng không phải là chuyện tốt gì, tiếp sau
đây không những con độc chu lộ diện, mà sẽ có rất rất nhiều yêu thú bị
đám cháy rừng này kinh động mà lộ mặt ra.
Nếu như không cẩn thận, nói không chừng Long Huyền sẽ tự chơi chết
chính mình, hắn nhìn đám lửa đang dần dần lan ra, ngọn lửa bùng lên ngày càng cao, hướng thẳng về hang ổ phía sâu bên trong đó, nơi nơi chằng
chịt đều là mạng nhện trắng xóa, bất quá lúc này chỗ đó cũng là chỗ mà
lửa cháy lớn nhất.
Chỉ một khắc đồng hồ qua đi . . . rất nhiều tiếng loạt xoạt vang lên, một số lượng rất lớn các loại tiểu thú cùng với yêu thú cấp thấp bị lửa xua đuổi chạy khỏi nơi này, tình cảnh rối loạn vô cùng, trên bầu trời
các loại yêu thú có cánh, chim chóc cũng nhanh chóng bay xa, nhìn thấy
cảnh này Long Huyền có chút chột dạ, hắn nuốt nước bọt một cái.
“Lần này, hình như chơi hơi lớn rồi, hy vọng con độc chu kia nhanh chóng lộ mặt, nếu không thì…”
Không chờ Long Huyền lẩm bẩm hết câu, một tiếng gào rú vang lên, lập
tức trong đám kén nhện đang bốc cháy hừng hực kia, một con yêu thú to
lớn nhảy lên cao, bay ra khỏi đám lửa.
Cả người nó bốc khói nghi ngút, nhiều chỗ đã bị lửa thiêu đến da tróc thịt bong, sau khi thoát khỏi đám lửa, con vật tám chân kia còn va nát
vài cái cây để dập lửa đang cháy trên người nó.
Hiển nhiên giờ khắc này nó đang vô cùng tức giận, còn không phải sao, đang ở trong địa bàn của mình thật yên ổn, vậy mà đột nhiên bị thiêu
rụi tất cả, đã vậy nó còn phải hứng chịu không ít tổn thương.
Nếu là lúc bình thường, nó cũng không đến mức như vậy, chẳng qua lúc
này đang là tình huống đặc biệt, do đó nó mới phản ứng chậm như thế.
Giờ đây đứng ở trên một tán cây, từ xa xa nhìn về phía còn Hắc Nha
Độc Chu kia, Long Huyền đánh giá một chút. Thoạt nhìn con độc vật này
cũng không khác những con nhện mà hắn từng biết, có điều nó to hơn rất
nhiều, toàn thân chẳng khác gì một con chó lớn, có tám chân dài đến tận
một mét cùng với rất nhiều mắt, hơn nữa con độc chu này toàn thân sặc
sỡ, lại có hai cái nanh màu đen rất lớn, rất nổi bật, chỉ liếc qua thôi
cũng biết nó là loại săn mồi lão luyện rồi, hơn nữa còn ẩn chứa kịch độc trong người.
Nhìn một chút, Long Huyền có chút cảm khái, quả nhiên là côn trùng sợ nhất chính là lửa, khắp người con nhện kia nhiều chỗ đã bị lửa làm bỏng đến không nhẹ, nhưng có một điều phải nhắc tới là, trên lưng nó vậy mà
có hai cái lỗ máu khá lớn, đến tám cái chân cũng có ba cái bị gãy mất
một phần, chỉ còn lại năm cái chân nguyên vẹn.
Theo như Long Huyền biết, loài nhện dùng đám lông trên các chân của
mình để cảm nhận rung động truyền tới, từ đó xác định các chuyển động
xung quanh, giờ đây những sợi lông trên chân con nhện kia gần như đã bị
lửa thiêu rụi hoàn toàn, thêm nữa có ba cái đã bị gãy từ trước, không
thể không nói là vận khí của Long Huyền rất tốt, có vẻ như con nhện này
trước đó đã bị thương rồi.
Nắm chặt mấy lá “lựa đạn” xà linh phù trong tay, tay còn lại cầm ra
thanh nhất giai trung phẩm bảo kiếm của Long Khôn, ánh mắt Long Huyền
nhìn chằm chằm con vật trước mặt, hiển nhiên lúc này hắn chuẩn bị xuất
thủ rồi.