Trong nháy mắt, nhân lúc con nhện còn đang bị đám lửa hấp dẫn sự chú
ý, Long Huyền dùng một lá bạo linh phù đánh thẳng về phía hai lỗ máu
trên lưng nó. Đây là vết thương cũ của con độc chu, nếu như có thể để
bạo linh phù nổ trúng làm cho vết thương nặng thêm thì không còn gì tốt
hơn, đây cũng là lần đầu tiên Long Huyền có thể kiểm nghiệm uy lực của
“lựu đạn” linh phù do hắn tự mình chế ra.
“Oành!!—”
Ngay sau khi lá phù được đánh ra, trong nháy mắt, con nhện kia đã
phản ứng lại, hiển nhiên yêu thú có được sự cảnh giác khá cao, quanh năm sống trong môi trường hoang dã, lúc nào cũng phải đề phòng nguy hiểm
xung quanh, do đó bản năng của yêu thú không thể khinh thường.
Ngay lúc cảm nhận được có đồ vật bay thẳng về phía mình, con độc chu
liền dồn lực vào năm cái chân rồi nhảy lên né tránh, nhưng dù là như
vậy, bạo linh phù cũng đã kịp thời nổ tung ra, mặc kệ con Hắc nha độc
chu kia có cố tránh né như thế nào thì vẫn nằm trong tầm ảnh hưởng của
vụ nổ.
Đứng ở trên tán cây, Long Huyền cũng bị uy lực của vụ nổ này dọa cho
giật mình một cái, uy lực lúc nổ của lá bạo linh phù này còn mạnh hơn so với tưởng tượng của hắn, hơn nữa phạm vi tác động cũng tương đối rộng.
Tuy là như thế thì linh phù này cũng có những nhược điểm nhất định,
tốc độ bay quá chậm, dù cho uy lực không tệ nhưng nếu kẻ địch muốn né đi thì cũng không phải là khó. Tuy nhiên trong trường hợp bất ngờ đánh ra
một đòn khiến cho đối thủ không kịp trở tay thì có lẽ tấm phù này cũng
sẽ mang lại tác dụng khá lớn. Càng thêm nữa, linh phù khi phát nổ đích
thực không khác gì "lựu đạn", bởi lẽ nó vốn không phân chia địch ta, nếu Long Huyền không cẩn thận để cho linh phù phát nổ trong khi bản thân
vẫn còn trong tầm ảnh hưởng, vậy hắn cũng phải chịu tổn thương.
Lại nói, ban nãy khi mà linh phù bộc phát, Long Huyền còn lờ mờ cảm
nhận được một tia hung ác từ trong đó, không sai chính là khí tức của
Xích vỹ lục xà. Xem ra dùng máu của Lục xà chế phù, khi kích nổ tấm phù, xà linh ẩn chứa trong đó cũng làm cho uy lực tăng lên một chút.
. . .
Tạm không nói về cái này, quay trở lại khi con độc chu kia bị linh
phù nổ trúng, cả người nó đều bị linh lực bạo phát đẩy văng đi một đoạn. Trên đường bay nó còn va nát mấy thân cây, vết thương trên lưng lại bắt đầu rỉ ra từng giọt chất lỏng màu xanh, hiển nhiên là trận va đập vừa
rồi đã làm cho vết thương cũ của nó tái phát, máu tươi lại chảy ra.
“Grúuuuuuuuuuu!!!!!!”
Lúc này, con độc chu kia cuồng nộ mà kêu lớn, một phần do bị đánh
lén, một phần khác chính là do nó cảm nhận được khí tức của con Lục Xà
nọ. Vốn dĩ, ngũ độc luôn tìm cách thôn phệ lẫn nhau để tiến cấp, trời
sinh đã là kẻ thù, lúc này cảm nhận được khí tức của Lục xà, nó không
nổi điên sao được.
Thêm nữa, đoạn thời gian trước đây, nó biết được Xích vỹ lục xà đang ở trong thời gian sinh sản, tiến vào thời kỳ suy yếu, do đó đã lân la tới nhằm đánh giết rồi thôn phệ đối phương từ đó tăng lên sức mạnh của bản
thân, nhưng nó không ngờ được rằng độc xà sớm đã có chuẩn bị từ trước,
ngay khi nó đến gần thì đã trúng tập kích và bị lục xà đánh lén, kết quả sau cùng là lưỡng bại câu thương, đường cùng cả hai con độc vật đều tự
mình quay về hang ổ dưỡng thương.
Giờ này cảm nhận được khí tức kia, con nhện độc bắt đầu trở nên cuồng loạn, nó nghĩ rằng Xích vỹ lục xà đã quay trở lại, chẳng qua nó không
biết rằng, kẻ địch trong mắt nó sớm đã đi trước mình một bước, hóa thành cát bụi.
Mà hiện giờ, tới lượt nó là kẻ bị nhắm tới, Long Huyền hoàn toàn
không biết chuyện này, nếu như có biết được, hắn cũng sẽ càng cảm thấy
vui vẻ mà thôi, hai con độc vật tự đánh nhau đến lưỡng bại câu thương,
như vậy càng tốt, tạo cơ hội cho Long Huyền hắn làm ngư ông đắc lợi.
Nhanh chóng chạy vòng ra sau lưng của con độc chu, Long Huyền cầm
thanh kiếm trong tay, lao thẳng tới chém vào chân sau của nó. Tuy đang
trong cơn cuồng loạn, độc chu cũng không quên cảnh giác xung quanh, lúc
Long Huyền xuất hiện ở phía sau, nó cũng sớm cảm nhận được rồi, ngay khi lưỡi kiếm của Long Huyền quét tới, con nhện liền nhanh chóng nhảy lên
trên thân cây bên cạnh để né tránh.
Dù bây giờ chỉ còn có năm cái chân, nhưng tốc độ của nó vẫn rất
nhanh, bằng những cái chân dài ngoằng của mình độc chu dễ dàng chuyền từ cây này sang cây khác, mặc kệ cho vết thương khá nặng trên người cùng
với ba cái chân gãy của bản thân, có vẻ như sức chiến đấu của nó cũng
không bị giảm sút quá nhiều.
Thấy vậy khiến cho sắc mặt Long Huyền trở nên ngưng trọng, Vô định
tinh thần điển bắt đầu phát động, một khoảng không gian vô hình được
Long Huyền sử dụng, điều động ra ngoài, bao trọn mấy mét không gian
quanh thân, đây là thủ đoạn hắn mới lĩnh ngộ ra được trong thời gian gần đây, hắn đặt tên cho nó là “Vô định” giới.
Khi chiến đấu nếu như dùng tới Vô định tinh thần điển thì toàn bộ các giác quan của hắn đều sẽ trở nên nhạy bén gấp mấy lần, hơn nữa trong
mấy mét quanh thân hắn được “Vô định” giới không gian bao quanh, cho dù
không dùng mắt để quan sát thì vẫn dễ dàng cảm nhận được, từ đó kịp thời phản ứng.
Thủ đoạn này có chút tương tự với thính thanh biện vị của các cao thủ võ lâm, chẳng qua so với thính thanh biện vị thì cái này có chút khác
biệt, trong khoảng cách mà vô định giới bao trùm, Long Huyền hoàn toàn
không có điểm mù, hắn có thể thấy rất rõ ràng mọi thứ, điểm này thính
thanh biện vị không thể so sánh được, thế nhưng là vô định giới hiện tại có phạm vi bao trùm rất nhỏ, hơn nữa Long Huyền cũng không thể thi
triển nó trong thời gian chiến đấu quá dài. Bởi vì thủ đoạn này rất tiêu hao tinh thần lực, đây cũng xem như là nhược điểm của vô định giới.
Trên cành cây, độc chu sau khi đảo quanh mấy vòng, lúc này nó đã sớm
giăng ra một cái mạng nhện thật lớn, nhìn sơ qua thôi Long Huyền cũng
đoán được, con vật này có ý định vây lấy hắn, rất may trước khi đốt
rừng, Long Huyền có tạo ra một ít khoảng trống, do vậy bây giờ cũng
không đến nỗi rơi vào vòng vây không có kẽ hở của kẻ địch, ít nhất hiện
giờ vẫn còn vài lối đi để hắn tránh khỏi đống mạng nhện kia.
Chẳng qua hắn vốn không muốn chạy, do đó chỉ đứng lẳng lặng chờ con
độc chu kia lao lên tấn công. Sau khi giăng ra thiên la địa võng, con
nhện bắt đầu nhắm thẳng về phía Long Huyền mà phun tơ.
“Phụt…”
Rất nhanh, một đám tơ lao thẳng tới, Long Huyền vội vàng tránh né,
“phụt, phụt, phụt” sau phát thứ nhất không trúng, con nhện vẫn chưa từ
bỏ ý định, liên tục nhả ra ba, bốn cái lưới nhện về phía Long Huyền.
Liên tục tránh né, mấy đám tơ nhện bắn tới ngay trước mặt, bây giờ
Long Huyền sớm đã có thể sử dụng tốt sức mạnh của bản thân, tránh né mấy đòn tấn công đơn giản này đối với hắn đã không có áp lực gì nữa, chẳng
qua cứ né mãi như vậy cũng không phải là cách hay.
“Xoẹt!!—”
Sau một kiếm chém đứt đám tơ nhện đang bay tới, Long Huyền lập tức
lao về phía con độc chu, vừa mới nhả tơ xong, con nhện cũng không ngờ
tới Long Huyền lại trực tiếp như vậy, dám lao tới gần người nó, lúc này
dù có muốn tránh đi thì cũng đã chậm một bước mất rồi.
“Kengg!!”
Giơ kiếm lên chém vào phần bụng của độc chu, ngay lập tức lưỡi kiếm
bị một cái chân dài cản lại kêu keng một tiếng, nhưng vào lúc đó Long
Huyền cũng đã kịp thời chém một phát vào phần bụng của con vật kia làm
nó đau đớn rít lên một tiếng, chẳng qua nhát chém này quá nông, vẫn chưa làm gì được con độc chu kia cả.
Dường như bị một nhát chém vừa nãy làm cho nổi giận, con độc chu bắt
đầu triển khai thế công mạnh mẽ hơn, thủ đoạn tấn công của nó đương
nhiên không chỉ có phun tơ.
Nhanh chóng nhảy mấy cái lên cành cây liên tục thay đổi vị trí, bất
thình lình, con nhện lao thẳng về phía Long Huyền. Đột nhiên con yêu thú tăng tốc độ di chuyển, ánh mắt của Long Huyền có chút không theo kịp
chuyển động của nó, ngay lúc con nhện độc khuất tầm mắt của hắn thì nó
liền lao thẳng về phía sau lưng Long Huyền, rất may trước đó vô định
giới đã mở ra, chính vào lúc nguy hiểm này, trong đầu Long Huyền liền
hiện lên một hình ảnh mấy cái chân dài ngoằng, nhọn hoắt, hướng thẳng
vào lưng hắn mà đâm đến.
Nếu như bị đâm trúng, lòi ruột chỉ là kết cục nhẹ nhất, sát khí của
con yêu thú làm cho sống lưng Long Huyền lạnh toát, rất may là đây không phải lần đầu hắn đối mặt với yêu thú, Long Huyền lúc này nhanh chóng
xoay người, dùng kiếm chặn lại mấy cái chân đang lao tới, đồng thời ngửa người ra sau.
Trước mặt có hai cái chân như hai lưỡi dao quét qua, lưỡi kiếm của
Long Huyền chỉ cản lại được một cái, cái chân còn lại trực tiếp cứa lên
người của hắn. Tia lửa tóe ra, ngay sau đó là một vệt máu tươi từ trên
người Long Huyền chảy xuống.
Chân của con độc chu này quả thực là quá lợi hại, vừa cứng lại sắc
bén, liếc nhìn xuống vết máu trên bả vai, Long Huyền có chút sợ hãi, nếu như ban nãy không đỡ kịp, tuy hắn né được kết cục bị đâm thủng bụng,
thế nhưng bị cứa đứt đôi người cũng không phải không có khả năng.
Còn may trước khi đi đã sắm thêm một lớp giáp phòng hộ, bằng không
thì chẳng những vai, mà cả ngực hắn cũng phải bị cào rách rồi. Giờ đây
trên lớp hắc giáp bảo vệ ngực của Long Huyền đã xuất hiện thêm một vệt
lõm xuống rất rõ ràng.
Cố nhịn cơn đau từ vết thương truyền tới, ánh mắt Long Huyền trở nên
kiên định, trên miệng cũng nở nụ cười hung ác, năm ngôi sao trắng dần
dần hiện lên quanh thân hắn, Luân Hồi Đạo Quyết nhanh chóng vận chuyển.
“Con sâu kiến kia, tốt lắm, tới đây đi, hôm nay bản công tử nhất định muốn giết ngươi.”
“Gràooo—” Con nhện kêu gào một tiếng coi như đáp lại Long Huyền, sau
một kích kia đánh trúng đích, xem như đôi bên đều đã làm đối phương bị
thương, giờ đây cả hai đều vào thế chuẩn bị phát động tấn công.
Long Huyền lúc này hiển nhiên cũng đã dùng toàn lực, qua cuộc thăm dò vừa nãy thì hiển nhiên hắn cũng đại khái biết được chiến lực của con
độc vật trước mặt. Nó cũng là nhất giai hậu kì yêu thú, không khác Xích
vỹ lục xà là mấy, chẳng qua so với Xích vỹ lục xà thì mạnh hơn một chút, Long Huyền cũng không biết rằng trước đó tuy là độc chu cùng lục xà đấu tay đôi với nhau dẫn đến lưỡng bại câu thương, thế nhưng độc chu này
sức mạnh lớn hơn một chút, do vậy mới chịu ít tổn thương hơn.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lần trước đánh với Xích vỹ lục xà,
đầu con vật kia đã bị độc chu đánh cho dập nát, nọc độc lợi hại nhất
cũng đã không thể thi triển ra được, do đó mới bị một tên tiểu tử tam
tinh nhập vi như Long Huyền giết chết. Giờ này đối mặt với độc chu còn
mạnh hơn lục xà này, Long Huyền cũng không tỏ ra sợ hãi, dù sao thì hắn
cũng đã đột phá đến ngũ tinh rồi.
Sau khi cười lớn khiêu khích một phen, sắc mặt Long Huyền dần dần trở nên nghiêm túc, hắn hiển nhiên còn chưa có quên, trong ghi chú của Bạch lão, Hắc nha độc chu này có vũ khí cường đại nhất là cặp nanh độc, nãy
giờ con độc chu kia còn chưa dùng tới thứ này, càng như vậy thì Long
Huyền hắn càng phải cẩn trọng hơn nữa.
Cả hai đều đã vào thế nhưng lại không có ai muốn ra tay trước, hiển
nhiên cục diện bây giờ chính là địch bất động ta bất động, bất quá chỉ
một lát sau, độc chu đã không kiên nhẫn được nữa, nó nhanh chóng phun ra một đám tơ rồi lại tiếp tục chuyền cành tìm cơ hội một lần nữa đánh lén Long Huyền. Vốn dĩ vết thương cũ của nó còn đang rỉ máu, nên muốn nhanh chóng kết thúc chiến đấu để còn tìm chỗ dưỡng thương, kéo dài càng lâu
thì đối với nó càng bất lợi.
Thấy thế, Long Huyền cũng bắt đầu di chuyển, trong tay lại xuất hiện
một tấm bạo linh phù, hắn tập trung toàn bộ tinh thần nắm bắt đường di
chuyển của nhện độc, sau đó nhanh chóng ném lá phù ra ngoài.
“Ầm— Bịch”
Con nhện bị bạo linh phù nổ choáng váng một cái rơi thẳng xuống đất,
Long Huyền nhanh chóng bắt lấy cơ hội lao tới, hướng thẳng vào đầu con
vật đâm ra một kiếm, nhưng chính vào lúc này, thông qua vô định giới,
hắn đã bắt được cử động lạ thường của con nhện độc kia liền lập tức thu
kiếm vội vàng tránh né.
Quả nhiên, ngay lúc đó, một tia độc từ cặp nanh của con nhện bắn
thẳng về phía Long Huyền vừa lao đến, hắn sớm đã tránh né do vậy không
hề dính phải độc này, thế nhưng cái cây gần đó đã bị độc dịch ngấm vào
thì không có may mắn như hắn.
Lập tức cái cây nhanh chóng trở nên héo úa, dần dần cả cành cây nơi
bị phun độc vào liền khô quắt lại, không chỉ thế tình trạng này còn đang dần dần lan ra toàn bộ thân cây.
Thấy cảnh này, Long Huyền ầm thầm tặc lưỡi, thật là nguy hiểm, trong
lúc đó con nhện nhân cơ hội cũng đã bật người dậy được rồi, hai lần bị
“lựu đạn” xà linh phù đánh trúng, khiến nó trở nên vô cùng giận dữ, ban
nãy phần đầu bị nổ trúng, mấy con mắt của nó cũng có một nửa đã bị nổ
nát, lúc này vết thương kia còn đang bốc khói khét lẹt.
Độc chu cuối cùng bỏ qua việc đánh du kích, nó trực tiếp lao thẳng về phía Long Huyền, trước đó vì bản thân có thương thế do vậy nó muốn dùng tơ nhện trói trúng Long Huyền rồi mới xử lý hắn để đỡ tốn sức, không
ngờ tới Long Huyền lại khó đối phó như vậy, trong cảm nhận của nó, tên
tiểu tử trước mặt còn chưa mạnh bằng yêu thú nhất giai trung kì đỉnh
phong, thế mà lại có sức liều mạng cùng nhất giai hậu kì như nó lâu đến
mức này.
Giờ này, độc chu đã sử dụng đến kịch độc của mình, hơn nữa sức mạnh
từ mấy cái chân cùng nanh độc của nó là không thể khinh thường.
Quay qua bên này, Long Huyền nhìn con độc chu đang lao tới, hắn biết
rõ, đứng ở xa thì không có cách nào hạ gục được con vật này, cận chiến
chưa chắc bản thân đã là đối thủ của nhất giai hậu kì yêu thú, do vậy
hắn chỉ có một cơ hội duy nhất để đánh vào điểm yếu của đối phương mà
thôi. Nếu như hắn không thành công vậy thì chết chắc.
Suy nghĩ tới đây thì con nhện kia cũng đã lao đến ngay trước mặt,
Long Huyền nhanh chóng nâng kiếm đón đỡ, lần này hắn dồn toàn lực bộc
phát ra một chém, từ nãy đến giờ hắn vẫn luôn giữ lại một chút sức, từ
đó làm cho nhện độc chủ quan. Vốn là cường độ thân thể của Long Huyền vô cùng khỏe mạnh, dù sao hắn cũng có huyết mạch ác ma trong người, thêm
vào đó lực bộc phát của một Huyền giai thiên tài, cho nên Long Huyền có
thể trong nháy mắt đánh ra đòn công kích không thua kém gì nhập vi kỳ
đỉnh phong.
Quả nhiên, con độc chu không hề lường trước được, ngay lập tức hai
cái chân của nó bị sức mạnh bộc phát của Long Huyền chém đứt, nhân cơ
hội này, hắn lao xuống phía dưới phần bụng của con độc chu, chĩa thẳng
mũi kiếm lên trên, đâm mạnh một cái. Mũi kiếm cực kỳ bén nhọn, lập tức
theo tay của Long Huyền cắm sâu vào đến tận cán.
“Grúuuuuuu— gào gào!!!”
Phía bên trên, con độc chu lập tức hú lên thảm thiết, hiển nhiên là
tổn thương này vô cùng nghiêm trọng đối với nó, chẳng qua nó cũng chưa
có gục ngay tại chỗ, so với hình thể của độc chu thì một kiếm này còn
chưa thể giết chết nó ngay lập tức.
Đúng vào lúc này, con nhện dùng một cái chân sắc ngọn của mình đâm
thẳng vào đùi phải của Long Huyền, mắt nhìn thấy đòn tấn công đang tới,
Long Huyền cũng cắn răng, quyết định không né tránh, thay vào đó vận lực vào cánh tay, tung ra một chiêu mạnh nhất của bản thân “Ba động
chưởng”. Một chưởng này đánh thẳng vào chuôi kiếm đang cắm trên bụng con độc chu kia.
“Phập—!!”
Ngay lúc cái chân kia của con nhện đâm xuyên qua đùi phải của Long
Huyền, cũng là lúc thanh kiếm trong tay hắn bị một chưởng của hắn đánh
xuyên qua thân thể độc chu, tiện thể đánh văng cả người nó bay lên, văng ra ngoài.
“Hộc, hộc… cuối cùng cũng xong rồi!!”
Ngã ngồi ra sau, giờ khắc này, toàn thân trên dưới của Long Huyền đều đã bị nhuộm đỏ bởi máu, vết thương ở vai của hắn vì cưỡng ép giao thủ
nên không ngừng chảy máu. Thật ra mà nói, ban nãy kẻ bị mất máu đến mức
phải tốc chiến tốc thắng không phải chỉ có độc chu, bản thân Long Huyền
cũng chẳng tốt hơn là bao.
Thế nhưng dù nói thế nào đi nữa, lần này Long Huyền... đã chiến thắng rồi.