Long Tể Đến Cửa

Chương 3: Tiếp Nhận Tập Đoàn Emgrand.



Sáng sớm ngày hôm sau.

Sau khi Diệp Thần nấu ăn xong, anh cưỡi xe đạp điện nhỏ của mình đến Tập đoàn Emgrand.

Anh đậu chiếc xe đạp điện nhỏ bên cạnh bãi đậu xe của tập đoàn Emgrand, ngay sau khi khóa chiếc xe lại, một chiếc xe Bentley màu đen chậm rãi đậu ở bãi đậu xe đối diện.

Diệp Thần lơ đãng nhìn lên, lập tức nhìn thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi bước xuống xe.

Người đàn ông mặc bộ vest cao cấp trông rất phong độ, người phụ nữ thì ăn mặc chỉnh chu, tuy trông có hơi lòe loẹt nhưng cũng coi là một mỹ nữ hiếm có.

Hóa ra là Tiêu Vi Vi, em họ của Tiêu Sơ Nhiên, cùng vị hôn phu sắp đính hôn của cô ta, Vương Vân Phi, cậu cả nhà họ Vương.

Diệp Thần không biết Tiêu Vi Vi và Vương Vân Phi đến Tập đoàn Emgrand làm gì, nhưng để tránh rắc rối, anh vẫn chuẩn bị trốn đi.

Không ngờ, thứ càng tránh thì càng đến nhanh.

Tiêu Vi Vi tinh mắt nhìn thấy anh, lập tức kêu lên: “Ô kìa, anh rể!”

Tiếng “anh rể” của Tiêu Vi Vi gọi nghe rất thân mật, nhưng Diệp Thần nghe xong vẫn không khỏi đau cả đầu.

Vì phép lịch sự, anh chỉ có thể dừng lại, khi hai người đến gần, anh mới cười nói: “Vi Vi, sao em lại ở đây?”

Tiêu Vi Vi cười khúc khích: “Em và Vân Phi đến gặp Vương Đông Tuyết, phó chủ tịch Tập đoàn Emgrand!”

Nói xong, cô nhìn Vương Vân Phi với vẻ ngưỡng mộ, nói: “Gia đình Vân Phi có rất nhiều hợp tác với Tập đoàn Emgrand, trong tương lai không chỉ giúp được cho nhà họ Vương, mà còn cả nhà họ Tiêu chúng ta nữa.”

Diệp Thần không biết nhà họ Vương có hợp tác với tập đoàn Emgrand, dù sao thì nó chỉ mới trở thành sản nghiệp của anh, còn chưa kịp hiểu rõ.

Nhưng anh cũng không thể hiện ra, chỉ cười nói: “Cậu Vương khí chất phi phàm, thực lực không tầm thường, hai người thật là trai tài gái sắc!”

Vương Vân Phi khinh miệt nhìn Diệp Thần, trong lòng không khỏi cảm thấy bất công.

Tên rẻ rách này hôm qua bị bà cụ Tiêu mắng như một con chó, hôm nay lại nở nụ cười như thể chẳng có việc gì.

Tại sao một người đẹp tuyệt trần như Tiêu Sơ Nhiên lại gả cho một kẻ vô dụng như vậy chứ?

Nếu không phải vì tên vô dụng này, anh nhất định sẽ liều mạng theo đuổi Tiêu Sơ Nhiên, làm gì có chuyện đính hôn với một Tiêu Vi Vi kém cỏi về mọi mặt này chứ?

Nghĩ đến đây, trong lòng Vương Vân Phi buồn bực, cố ý hỏi: “Anh rể chạy đến Tập đoàn Emgrand làm gì vậy?”

Diệp Thần thuận miệng nói: “Tôi đến tìm việc.”

“Tìm việc?” Anh ta cười nhạo, nói: “Một tên phế vật như anh muốn đến Tập đoàn Emgrand tìm việc?”

Diệp Thần cau mày: “Tôi tìm việc liên quan gì đến cậu?”

Tiêu Vi Vi gọi Diệp Thần lại, chỉ là muốn châm chọc anh một phen, nhưng lại thấy Vương Vân Phi đã bắt đầu trước, thế là cô cũng lập tức chế nhạo: “Làm sao, chẳng lẽ Vân Phi nói sai à?”

“Về trình độ học vấn, anh có bằng tốt nghiệp không?”

“Về năng lực, một kẻ vô dụng như anh có thành tựu gì?”

“Anh có đến Tập đoàn Emgrand xin làm nhân viên bảo vệ, họ cũng sẽ không cần đến một tên phế vật như anh đâu, nếu anh biết điều, chi bằng anh đi nhặt rác trên phố đi. Ít nhất một tháng anh có thể kiếm được sáu hoặc bảy triệu đấy!”

Nói xong, cô ném chai đồ uống trên tay vào chân Diệp Thần, hừ hừ nói: “Đây, đừng nói là tôi không chiếu cố anh, nhặt ve chai rỗng ruột này bán lấy tiền đi!”

Vương Vân Phi cười nói: “Tuy rằng anh rất rác rưởi, nhưng vì chúng ta là người thân nên tôi phải chiếu cố anh hết mức, đúng lúc tôi có chút giao tình với phó chủ tịch Tập đoàn Emgrand, hay là tôi sẽ nói vài câu tốt về anh, bảo anh ấy thu xếp công việc dọn dẹp nhà vệ sinh cho anh nhé?”

Diệp Thần cười lạnh, nói: “Tôi đang tìm công việc gì, không cần cậu phải lo lắng, cậu vẫn nên lo lắng cho bản thân mình đi thì hơn, Tập đoàn Emgrand là một doanh nghiệp lớn, tôi tin họ sẽ không hợp tác với một tên rác rưởi kém chất lượng như cậu đâu.”

Vương Vân Phi sửng cồ lên: “Anh nói ai là rác rưởi!”

Diệp Thần khinh thường nói: “Cậu chính là rác rưởi đấy!”

Nói xong, anh cũng lười nói chuyện tiếp với Vương Vân Phi, bước vào tòa nhà của Tập đoàn Emgrand.

“Mẹ kiếp, anh đứng lại đó cho tôi!” Vương Vân Phi nhanh chóng chạy đuổi theo Diệp Thần đến cửa thang máy.

Anh ta muốn dạy cho Diệp Thần một bài học nhớ đời, ít nhất cũng phải tát anh hai cái để anh biết hậu quả khi đắc tội với anh ta.

Nhưng thấy mình đã ở trong tòa nhà Tập đoàn Emgrand, anh ta lo ra tay ở đây sẽ khiến đối tác tức giận, thế là phải tạm thời xua tan ý định dạy dỗ anh.

Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Hôm nay tạm thời tha cho anh một mạng, lần sau anh sẽ không may mắn như vậy đâu!”

Diệp Thần hừ lạnh một tiếng, bước vào thang máy, nói với anh ta: “Vương Vân Phi, cậu nghĩ mình ghê gớm sao? Tin tôi đi, cậu sẽ sớm biết cái giá phải trả cho sự kiêu ngạo này!”

“Con mẹ nó…” Vương Vân Phi chuẩn bị lao vào thang máy.

Tiêu Vi Vi đưa tay kéo anh, khinh thường nói: “Vân Phi, đừng đứng chung thang máy với thứ rác rưởi này, kẻo bị mùi hôi thối trên người anh ta lây sang.”

Vương Vân Phi gật đầu, biết mình không thể ở đây động thủ với anh, thế là lạnh lùng nói: “Tha cho anh một mạng, lần sau tôi cho anh biết mặt!”

Diệp Thần đi thang máy lên thẳng tầng cao nhất, nơi có văn phòng chủ tịch.

Bên phía Tập đoàn Emgrand, Đường Tứ Hải đã sắp xếp sẵn cho anh mọi thứ, người phụ trách bàn giao với anh là một phụ nữ tên là Vương Đông Tuyết.

Vương Đông Tuyết ở Kim Lăng được rất nhiều người biết đến, cô là người phụ nữ có sự nghiệp nổi tiếng nhất ở Kim Lăng, không chỉ xinh đẹp mà còn rất có năng lực làm việc, tuổi còn trẻ đã được thăng chức lên làm phó chủ tịch Tập đoàn Emgrand. Cô đã góp phần vào sự tồn tại của Tập đoàn Emgrand ngày nay.

Bây giờ Tập đoàn Emgrand đã được nhà họ Diệp mua lại, chủ tịch ban đầu đã thoái vị, Vương Đông Tuyết ở lại, chuẩn bị hỗ trợ chủ tịch mới.

Vừa nhìn thấy Diệp Thần, Vương Đông Tuyết vô cùng sửng sốt, cô không ngờ cậu Diệp trong miệng Đường Tứ Hải lại trẻ trung và đẹp trai như vậy!

Sau đó, cô không dám chậm trễ nữa, lập tức cung kính nói: “Cậu chủ, mời cậu đến văn phòng của tôi.”