Một mảng lớn Trùng tộc đen nghịt như dòng nước lớn, từng con Trùng tộc
thân thể to như người trưởng thành nhe ra cái miệng dữ tợn, phun các
loại nọc độc, không ngừng công kích lên lồng phòng hộ của doanh địa,
toàn bộ màn ánh sáng năng lượng lại nhoáng lên lập loè, phảng phất như
những con thuyền con giữa biển rộng, không ngừng lay động quay cuồng.
Trong bầy Trùng tộc đó, không chỉ có mấy con trùng sáu cánh hay Hắc Vằn Giáp
Trùng mà ba người Diệp Văn Nhã đã nhìn thấy lúc nãy, còn có một ít số
chủng loại mà trước nay ba người chỉ nhìn thấy qua sách giáo khoa, cẩn
thận đếm một chút, trên chiến trường này ít nhất có hai mươi loại đồng
Trùng tộc.
Nhưng mà đấy chỉ là một phần trong số mấy trăm chủng loại Trùng tộc hiện có.
Diệp Văn Nhã nhìn chằm chằm các loại Trùng tộc đang vo ve ngoài doanh địa
đối diện, thật sự không có cách nào tưởng tượng chỉ một con Trùng tộc
mẫu hoàng, lại có thể sinh ra nhiều chủng loại Trùng tộc khác nhau như
vậy.
Chuyện đó kỳ quái giống như một con mèo đồng thời lại sinh ra sư tử, cọp, báo, linh miêu luôn vậy.
"Ong ong ong ong......"
Mấy con Trùng tộc đầu đen, bụng xám như thân cọ trực tiếp bay lên không
trung, đến gần lồng phòng hộ, hung hăng phun ra một chất lỏng ăn mòn màu xám như thân cọ lên lớp phòng hộ này, tiếng xèo xèo xèo vang lên không
ngừng, giống như nước lạnh rơi vào chảo dầu nóng, thậm chí còn toát ra
từng luồng khói nhẹ màu đen.
Khói mỏng đen nương theo làn gió
nhẹ, chậm rãi phiêu về phía trước, một số thực vật đang sinh cơ bừng
bừng mọc trong khe núi này nháy mắt đã khô héo vàng úa, răng rắc một
tiếng đứt gãy rơi xuống, độc tính này cũng quá khủng bố rồi!
Không chỉ có loại Trùng tộc có cánh biết bay này có thể phun ra độc tố, còn
không ít các loại Trùng tộc khác cũng mang theo độc tố trong người. Thậm chí có một số con vì kết cấu cơ thể không bay được nên hình thể trở nên càng khổng lồ, mỗi một lần phụt nọc độc ra, mảnh đất trống được san
bằng bằng phẳng phía trước doanh địa liền thành một mảnh gồ ghề lồi lõm, gập ghềnh, có mấy tảng đá lớn ở phía trước doanh địa trúng phải độc
tính này liền nhanh chóng biến hoá, giống như một cây cổ thụ mục ruỗng
gặp phải mưa to, trong khoảnh khắc đã tan ra thành một đống cặn sền sệt.
Nhìn những con Trùng tộc không ngừng từ trong rừng chui ra, tấn công lại gần doanh địa nghỉ ngơi, ba người Diệp Văn Nhã nhíu mày thật sâu lại.
"Doanh trại nghỉ ngơi tổng cộng chỉ có hai lối vào, một lối là mở ra trên
không của màn phòng hộ, cho phép những thiết bị bay tiến vào doanh địa,
một lối là cổng lớn mở ra trên đất cho các phương tiện đường bộ, nhưng
hiện tại phía trước doanh địa có nhiều Trùng tộc như vậy, còn bao vây
quanh nơi này, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Bạch Hạ cau
mày, trên khuôn mặt trắng nõn tràn đầy rối rắm.
Hắn cứ tưởng rằng sau khi đi tới doanh địa nghỉ ngơi thì ít nhất vòng vèo một lúc có thể
tìm được lối rồi theo đó đi vào, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới,
ngay cả cửa vào ở đâu bây giờ cũng không thể nhìn thấy.
"Đây thật đúng là một vấn đề lớn......"
Nhìn mấy ngọn đèn pha cao áp được gắn trên vách tường vây của doanh địa đủ
chiếu sáng trong một phạm vi trăm mét, xoay quanh mù mịt trong không
gian đó là vô số Trùng tộc như thủy triều, mắt đào hoa của Diệp Văn Nhã
hơi rũ, mày hơi chau, nghiêm túc suy tư.
Nếu hiện tại nơi này là
đại lục Lazefasia, có loại pháp thuật dịch chuyển không gian mau lẹ, có
thuật phi hành lướt gió hiệu suất cao, hoặc chật vật lắm cũng là thuật
độn thổ đơn giản, thì vấn đề trước mắt này cũng dễ giải quyết.
Chỉ là hiện tại......
Ba biện pháp trên không có cách nào thực hiện được, muốn xuyên qua lớp
Trùng tộc muôn trùng dày đặc này tiến vào doanh địa, thật sự là có chút
khó khăn.
Thuốc đuổi trùng có thể giúp cho bọn Trùng tộc không
tới gần bọn họ, nhưng không thể ngăn cản được lũ Trùng tộc này tiến hành công kích từ cự ly xa đối với bọn họ, không nói đâu xa, chỉ nói loại
Trùng tộc có cánh vừa bay vừa phun nọc độc này thôi, nếu như bị nọc độc
của nó dính lên trên người, quả thật thành một bữa tiệc ăn không hết gói đem đi.
"Lão Phan, mày nói xem mấy huấn luyện viên kêu gọi tất
cả học sinh bên ngoài lập tức quay trở về doanh địa tị nạn khẩn cấp, vậy mà giờ chúng ta lại bị kẹt ở ngoài như thế này, chẳng lẽ thầy cô giáo
không ai nghĩ ra cách nào sao?" Bạch Hạ nhìn về phía Phan Mục.
Phan Mục đầy mặt nghiêm túc, giơ tay kiểm tra dây buộc nửa phần thi hài cột
trên lưng, tránh cho di hài của học trưởng Trần Bân tuột ra khỏi người
hắn, "Lần này số lượng học sinh tham gia khảo hạch thực chiến có hơn bốn vạn tám ngàn người, không ít thí sinh đã bị thả ngẫu nhiên vào mấy khu
rừng cách doanh trại nghỉ ngơi mấy trăm km...... Vì bảo đảm an toàn cho
sinh mệnh bọn họ, chắc các huấn luyện viên nhất định sẽ lái xe bay tuần
tra đi cứu viện bọn họ trước."
"Ba người chúng ta chỉ sợ còn phải chờ đến khi có ai lái xe bay về mới có thể cùng nhau tiến vào doanh
địa." Trong thời gian dài lại tiêu hao không ít thể lực, cùng với tinh
thần lúc nào cũng căng thẳng làm Phan Mục nhìn có chút tiều tụy, thậm
chí ngay cả đáy mắt đều mang theo tơ máu đỏ.
Diệp Văn Nhã gật
gật đầu, nhìn về phía khẩu pháo laser không ngừng bắn ra từ trong trong
doanh địa, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy nghiêm túc nói: "Lần này số lượng huấn luyện viên cùng chúng ta tới đây để giám sát tuần tra cũng không
nhiều, trong đó còn phải giành ra một phần để thao túng pháo laser và
màn pháo phòng hộ chiến đấu với đám Trùng tộc, một phần đi đón các học
sinh ở xa,...... Số lượng huấn luyện viên lưu lại doanh địa trấn thủ chỉ sợ không còn mấy ai, cho nên muốn huấn luyện viên chỉ vì có ba người
chúng ta mà liều lĩnh chạy ra đây đón hiển nhiên không quá có khả năng."
"Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Cứ ở chỗ này chờ đến khi huấn luyện viên
bọn họ có rảnh ra mở cửa cho chúng ta sao?" Bạch Hạ nôn nóng, "Chúng ta
cả đám lớn tướng như vậy đứng sờ sờ ở chỗ này, vạn nhất bị mấy con Trùng tộc phát hiện, lúc đó công kích chúng ta, tới đó thì biết làm sao?
Chẳng lẽ không có biện pháp nào khác để được vào doanh địa sớm hơn sao?"
Thuốc đuổi trùng tuy rằng dùng tốt, nhưng không thể làm cho tất cả Trùng tộc
đều từ bỏ chuyện công kích bọn họ, như lúc nãy khi còn ở trong rừng
nguyên sinh ấy, tuy đã phun thuốc rồi nhưng chẳng phải có mấy con Hắc
Vằn Giáp Trùng vẫn không bỏ đi, lảng vảng đi theo sau bọn họ sao.
Cái lũ Trùng tộc đang vây quanh trước doanh địa này nếu không nói có hơn
vạn con, ít nhất cũng đến có bảy tám ngàn, dựa theo tỉ lệ Hắc Vằn Giáp
Trùng bâu theo bọn họ hôm trước, cho dù chỉ có 1% bọn chúng thôi, thì ba người họ cũng căn bản không thể nào đối phó nổi.
"Không có biện pháp......"
Mày Diệp Văn Nhã hơi nhíu, chậm rãi lắc đầu, nhẹ nhàng phun ra một câu,
"Tôi mới vừa gọi cho kênh liên lạc của huấn luyện viên, nhưng mấy người
bọn họ đều không ai nhận, tất cả đều là tiếng chuông báo đường dây bận,
căn bản không ai nghe máy. Chúng ta hiện giờ cũng chỉ có thể ở tại chỗ
này chờ những người khác tụ tập lại đây, sau đó cùng nhau tiến vào doanh địa......"
Bạch Hạ chưa từ bỏ ý định, mở vòng tay AI ra gọi kênh liên lạc huấn luyện viên một lần nữa.
"Đô đô đô đô ——"
Âm thanh đường dây bận reo nhức tai, Bạch Hạ bất đắc dĩ nhìn chằm chằm
vòng tay AI, thở thật dài, cuối cùng cũng chết tâm, "Ai...... Xem ra
chúng ta đích xác chỉ còn cách ngồi chỗ này chờ các bạn học khác tới,
thừa dịp nhiều người lại tiến vào doanh địa."
"Ngao ô! ——"
Sau khi vượt qua một phen xấu hổ thẹn thùng, mèo đen lần nữa biến trở về
thành con mèo đen nhỏ nghiêm trang, đầy mặt nghiêm túc. Vừa mới rồi nằm
trong ba lô, nghe thấy đối thoại của ba người Diệp Văn Nhã xong, mèo đen run run lỗ tai lông xù xù, chui đầu nhỏ ra, nhìn nhìn tình huống bốn
phía, sau đó linh hoạt từ ba lô nhảy ra ngoài, vươn móng vuốt ngoéo ống
quần Diệp Văn Nhã kéo kéo.
Thấy ống quần của mình bị bé mèo đen
câu kéo đi về phía trước, Diệp Văn Nhã chỉ nghĩ bé mèo đen ở trong ba lô quá phiền chán, muốn ra ngoài chơi cùng mình, thiếu nữ ngồi xổm xuống,
sờ sờ đầu bé mèo, nhẹ nhàng giật lại gấu quần của mình từ móng vuốt nhỏ
của bé mèo đen lại, giọng nói ôn nhu mang theo kiều mị, phảng phất như
một sợi gió ngọt ngào thổi vào trái tim người, "Tiểu Hắc ngoan, đừng
quậy."
"Ngao ô! ——"
Mèo đen ngẩng đầu nhỏ lên, lại lần nữa câu lấy ống quần Diệp Văn Nhã kéo đi đi phía trước.
"Ách......? Bạn học Diệp à, tôi thấy hình như con mèo đen này muốn dẫn cô đi chỗ nào......"
Động tác của con mèo đen khiến cho hai người Phan Mục cùng Bạch Hạ chú ý,
sôi nổi cúi đầu nhìn về phía bên này, Phan Mục nghĩ nghĩ, chậm rãi mở
miệng nói.
"Ngao ô! Ngao ô ~!"
Con mèo đen nhỏ ngửa đầu,
trong đôi mắt màu xanh biển lập loè ánh sáng, cái đuôi quơ tới quơ đi,
hiển nhiên là tán đồng với lời nói của Phan Mục.
"Được
thôi......" Diệp Văn Nhã nhìn chằm chằm mèo đen, gật gật đầu, "Vậy tôi
liền đi một chuyến, hai người ở tại đây chờ, lỡ như có học sinh khác tới bên doanh địa này, chúng ta liền gom thành đoàn, tận lực chờ đến khi
huấn luyện viên phái người lại đây hỗ trợ."
Hiện tại biện pháp
tốt nhất chính là chờ đến khi đám học sinh bọn họ tụ tập đủ nhiều, huấn
luyện viên mở chiếc xa bay tuần tra bay ra đây, đứa cả đám qua cổng lớp
màn phòng hộ ở phía trên vào doanh địa, như vậy mới có thể giảm bớt nguy cơ xung đột cùng Trùng tộc, gia tăng tính an toàn.
"Ngao ô! Ngao ô ngao ô!"
Nhưng lần này, mèo đen vừa mới an tĩnh lại lần nữa bất mãn tru lên, cả con
mèo ra bộ giương nanh múa vuốt thập phần bất mãn, cái đuôi vốn dĩ đang
giơ lên ưu nhã cũng bắt đầu bực bội đánh vào mặt đất, nó trừng đôi đồng
tử mèo tròn vo, quay đầu nhìn về phía hai người Bạch Hạ Phan Mục, bất
mãn trong đáy mắt cơ hồ sắp tràn ra khỏi mắt, trên khuôn mặt mèo chỉ còn thiếu viết dòng chữ ' hai đứa ngu ngốc các người cũng đi theo ta mau.
'.
Diệp Văn Nhã bất đắc dĩ xoa xoa giữa mày, chỉ có thể hướng về
phía hai người Phan Mục Bạch Hạ cười áy náy. Cái con mèo này lại hung
hăng như vậy, đây là lần đầu tiên cô mới nhìn thấy đó.
Ba người
liếc liếc lẫn nhau, thấy chỗ mình đang đứng cũng không phải chỗ an toàn
có để đứng lâu dài, ba người liền theo sau con mèo đen, xoay người đi về hướng trong rừng.
Mèo đen linh hoạt nhảy lên trong rừng cây, nện bước nhẹ nhàng ưu nhã, lại mang theo nội liễm ổn trọng rất rõ ràng.
Diệp Văn Nhã đầy mặt một lời khó nói hết, nhìn chằm chằm bóng dáng con mèo
đen, cô hoàn toàn không biết vì sao mình lại có thể nhìn ra nhiều phẩm
chất phức tạp như vậy của con người trên mình một con mèo cơ chứ? Chẳng
lẽ do đây là mèo nhà mình, cho dù có trụi lông cũng cảm thấy soái khí?!
Không khí quỷ dị trầm mặc vài giây.
Ba người Diệp Văn Nhã gắt gao đi theo sau con mèo đen, tuy rằng bọn họ
hoàn toàn không biết con mèo trước mắt này muốn làm gì? Nhưng con mèo
này linh tính thế nào, bọn họ trước đây cũng đã lĩnh giáo đủ, thậm chí
nếu con mèo đen trước mắt này có thể biến thành người, Diệp Văn Nhã cảm
thấy đối phương nhất định là một quý tộc của dòng họ lâu đời, tính cách
nghiêm túc đứng đắn, sinh hoạt không chút cẩu thả, thậm chí còn có chút
hơi cổ lỗ sĩ kia.
Lắc đầu, ném cái ý tưởng trong đầu mình đi, Diệp Văn Nhã vội vàng đuổi kịp bước con mèo đen......
Dáng người mạnh mẽ của con mèo đen nhẹ nhàng nhảy qua nhảy lại bên trong
rừng, sau khi ba người đi được chừng đại khái hơn 20 phút, mèo đen chậm
rãi ngừng lại trước một cái sơn động.
"Ngao ô, ngao ô!"
Mèo đen ngẩng đầu, tru lên về hướng ba người, sau đó xoay đầu chui vào bên trong sơn động.
Đây là một cái sơn động cao chừng sáu bảy chục cm, nói là sơn động kỳ thật
có chút miễn cưỡng, bởi vì cửa động thật sự quá nhỏ, bốn phía còn mọc
đầy bụi cây bụi gai, đám cây cỏ dại xanh um tươi tốt đã che hầu như kín
mít toàn bộ cửa động, nếu không phải có mèo đen dẫn đường, ba người đừng nói là đi một chốc một lát, chỉ sợ cũng có đi cả tháng cũng đừng nghĩ
tìm được một chỗ như vậy.
"Ngao ô!"
Thấy ba người phía sau không cùng theo tiến vào, mèo đen quay đầu lại, từ cửa động vươn nửa
cái đầu nhỏ lông xù xù ra, lại lần nữa ngao ô thúc giục.
Ba cái
đứa này sao lại chậm chạp chần chừ cái gì thế không biết? Không phải
muốn vào doanh địa sao? Sao lại còn dong dong dài dài như vậy?
Mèo đen không kiên nhẫn lắc lắc cái đuôi, lại lần nữa ngao ô một tiếng.