Trong màn hìng ảo, tổng huấn luyện viên Mục Viễn của trường, một thân
thẳng thớm quân trang màu trắng, giờ phút này hắn đầy mặt nghiêm túc,
thần sắc căng chặt.
"Lần này trường thi xuất hiện lốc xoáy thời
gian, chưa rõ kích thước bao nhiêu, nên số lượng Trùng tộc đổ bộ cũng
tạm thời chưa rõ ràng, nhưng ba trạm tín hiệu của chúng ta thiết lập
trên tinh cầu này đã bị Trùng tộc công kích, hư hại toàn bộ, vừa mới
được khôi phục khẩn cấp."
"Vì bảo đảm an toàn tính mạng của tất
cả học sinh, lần này khảo hạch thực chiến cuối kỳ này, tôi đã xin tạm
dừng lại. Cho nên, yêu cầu các em học sinh sau khi nghe được thông báo
khẩn cấp này, lập tức quay trở về doanh địa nghỉ ngơi tị nạn khẩn cấp!"
"Quân đội và đội bảo vệ hoàng gia trong vòng 8 tiếng đồng hồ nữa sẽ đổ bộ lên tinh cầu K-0218, tiến hành công tác bao vây tiễu trừ Trùng tộc, vì
tránh bị ngộ thương, yêu cầu các em học sinh lập tức trở về doanh địa!"
"Thành tích của cuộc khảo thí lần này nhà trường sẽ dựa theo bảng điểm hiện
tại tiến hành xếp hạng! Cho dù có ai lại liều lĩnh săn giết dị thú thêm
đi nữa, phần điểm này cũng sẽ không được tính! Cho nên yêu cầu tất cả
học sinh lập tức trở về doanh địa, đừng chậm trễ bất luận thời gian gì!"
Thanh âm của tổng huấn luyện viên đầu trọc vang lên từ trong
màn hình ảo. Thậm chí hình ảnh chiếu trên không trung này còn tự động
liên tục phát lại ba lần, sợ có mấy học sinh lúc này đang phải kề vai
với đồng đội chiến đấu với Trùng tộc hay dị thú, nhất thời không nghe rõ lời hắn nói. Cũng hoặc là không thèm để bụng chuyện hắn yêu cầu quay về doanh địa tị nạn khẩn cấp.
"Lần này thì phiền toái rồi......" Phan Mục cau mày, giữa mày nhăn thành một chữ xuyên (川).
"Làm sao vậy? Trường tuyên bố lần này dừng khảo hạch thực chiến ở đây không
phải tốt sao? Cứ như vậy, chúng ta khẳng định có thể bảo đảm lấy hạng
nhất của học sinh năm 2." Bạch Hạ đầy mặt nghi hoặc, tuy Bạch Hạ vừa mới trải qua lễ rửa tội của hai con dị thú cấp 7 và một đám Trùng tộc,
nhưng là thuốc của Diệp Văn Nhã hộ thân, Bạch Hạ không chỉ không có bị
thương, lại còn lấy được một số điểm khảo hạch thực chiến tương đối lớn, vì vậy sau khi qua khỏi cơn căng thẳng, hắn càng cảm thấy kinh hỉ hơn
với danh hiệu hạng nhất cả khoá.
Diệp Văn Nhã nhìn Bạch Hạ liếc
mắt một cái, mày liễu nhíu lại, lắc đầu nói: "Vừa mới rồi đám Trùng tộc
đuổi theo phía sau bốn người Phương Thiệu Nguyên nhiều lắm bất quá trên
dưới trăm con, nhìn qua cũng không nhiều. Mà lần khảo hạch thực chiến
này, có đến tổng cộng 5 vạn người tham gia thi cũng như giám sát, bảo
vệ. Nếu như chỉ có khoảng hơn trăm con Trùng tộc, chúng ta nhiều người
như vậy, dù mỗi người chỉ dùng một tay một chân thôi cũng đủ ép chết đám Trùng tộc đó rồi......"
"Nhưng huấn luyện viên lại thông báo tị nạn khẩn cấp, thậm chí khi nói chuyện khi mặt cũng đặc biệt nghiêm
túc...... Liên tục báo cho chúng ta biết lập tức trở về doanh địa tị
nạn, còn không cho phép chúng ta chậm trễ thời gian làm chuyện khác ở
giữa đường......" Diệp Văn Nhã vô cùng trịnh trọng, trên khuôn mặt nhỏ
mỹ diễm yêu kiều tất cả đều là nghiêm túc, "Nhất định là lần này số
lượng Trùng tộc vượt qua xa phạm vi có thể chịu đựng của các huấn luyện
viên rồi."
"Theo tôi đánh giá, hẳn là toàn bộ trường thi có không ít học sinh cũng bị Trùng tộc công kích."
"Cho nên chuyện lần này, chỉ sợ còn nghiêm trọng hơn so với suy đoán của chúng ta vài phần?"
Bạch Hạ trợn tròn hai mắt, theo bản năng hơi hơi hít một ngụm khí lạnh, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh một chút, sợ trong rừng bỗng nhiên lại có Trùng tộc nhảy ra tới, vội vàng thúc giục nói: "Nếu nguy hiểm như vậy,
chúng ta còn chần chờ cái gì? Lập tức nhanh chóng về doanh địa tị nạn
a!"
Toàn bộ tinh cầu k-0218 chỉ có doanh địa nghỉ ngơi mới có
lồng phòng hộ bằng năng lượng, đây là một thiết bị quân dụng tiên tiến
dùng để phòng ngự hay chống cự lại sự tấn công của Trùng tộc, còn tất cả các nơi khác cũng không khác gì trong rừng nguyên sinh, căn bản không
có biện pháp nào bảo hộ an toàn cho mình.
"Ngao ô!......"
Mèo đen quất quất cái đuôi có chút bực bội nhẹ nhàng đánh vào mặt đất, nó
run run lỗ tai, thúc giục ba người Diệp Văn Nhã nhanh chóng rời khỏi nơi này đi về doanh địa.
So với ba người Diệp Văn Nhã, Tiêu Thần là người dày dặn kinh nghiệm giao chiến với lũ Trùng tộc, hiển nhiên càng
hiểu rõ thói quen sinh hoạt cùng hành vi thường thức của Trùng tộc. Đối
với Trùng tộc mà nói, máu thịt chính là một sự hấp dẫn chí mạng, còn hấp dẫn hơn cả những nguồn năng lượng khác như khoáng thạch hay khoáng vật. Một khi bị chúng nó phát hiện, trở thành con mồi mục tiêu truy đuổi,
vậy sẽ là cục diện cơ hồ như không chết không ngừng.
Nhớ đến cái lũ Trùng tộc vừa mới gắt gao đuổi theo bốn người Phương Thiệu Nguyên,
biểu tình của mèo đen càng thêm nghiêm túc thâm trầm.
"Đi thôi,
chúng ta liền về doanh địa." Diệp Văn Nhã không chờ mèo đen tự hỏi bao
lâu, duỗi tay một phen vớt nó từ trên mặt đất lên, cất vào ba lô mình.
Cô thật không biết cái con mèo nhóc nằm trong ba lô mình đã tự nhảy ra
khi nào nữa? Chắc nó bị doạ sợ quá nên nhảy ra nhỉ?
Diệp Văn Nhã có chút yêu thương nhìn nhìn mèo đen trong ba lô, nhớ lại sáng sớm nay
nó còn lê cái thân bị trọng thương, sau đó lại liên tục chứng kiến mấy
màn dị thú cao giao tấn công thật kích thích, hiện giờ còn gặp được
Trùng tộc đáng sợ như vậy, thật sự là cả ngày tim chắc treo lên rớt
xuống không biết bao nhiêu lần.
Dị thú cấp thấp bình thường nhìn thấy dị thú đẳng cấp cao hơn trong nháy mắt sẽ bị sợ tới mức hồn phi
phách tán, không dám tới gần một chút. Bé mèo nhà mình chỉ là một con
mèo hoang bình thường, lúc ấy nhìn thấy hai con dị thú cấp 7 kia, có lẽ
là nó còn không bình tĩnh nổi như mấy con dị thú cấp thấp thông
thường......
Là một chủ nhân tốt, Diệp Văn Nhã tự giác không chỉ có quan tâm thân thể mèo đen khỏe mạnh, còn quan tâm tâm lý của thú
cưng cũng phải khỏe mạnh, nhìn bộ dáng bé mèo đen đầy mặt thâm trầm còn
có chút bực bội khẩn trương, tay trái Diệp Văn Nhã vừa nhấc lên, tay nải trước ngực cùng ba lô quải phía sau liền thay đổi chỗ cho nhau.
Cho nên bé mèo đen vốn dĩ đang được để trong ba lô sau lưng, giờ lại đổi chỗ ngồi ngay trước ngực.
Diệp Văn Nhã lấy cằm cọ cọ đỉnh đầu bé mèo đen, cười tủm tỉm hôn lên trán nó một cái, "Tiểu Hắc không phải sợ, cho dù thực lực của em có hơi kém,
chỉ mới thấy dị thú thôi cũng sợ hãi, nhưng chị vẫn sẽ vẫn luôn yêu
thương em nha! Còn không phải chỉ là mấy con dị thú cùng Trùng tộc sao?
Quay về chị giúp em luyện chế một ít thuốc, nhất định cũng làm em tấn
giai trở thành dị thú luôn!" Nói xong Diệp Văn Nhã lại hôn lên trên đỉnh đầu con mèo đen thêm một cái.
Đôi mắt cô gái trẻ thanh triệt
sạch sẽ sáng ngời, lông mi thật dài như cánh bướm ưu nhã đẹp nhất hơi
hơi rung động, khi ánh mắt lưu chuyển, đáy mắt đều là mỹ lệ rung động
lòng người. Diện mạo của cô gái rõ ràng vô cùng diễm lệ, phảng phất như
phù dung mẫu đơn, nhưng cố tình cặp mắt kia lại sạch sẽ trong suốt làm
lòng người mềm nhũn.
Mèo đen trong lúc nhất thời có chút ngốc
lăng, mãi đến khi cánh môi thơm tho mềm mại nhẹ nhàng dán lên trán, mang theo độ ấm nhàn nhạt...... Trong nháy mắt, mùi thơm nhàn nhạt hương cỏ
cây chui vào xoang mũi nó, tràn ra toàn bộ lồng ngực nó.
Mèo đen hoàn toàn bị một màn này dọa cho choáng váng, cả người cứng đờ, đôi mắt mèo trừng đến tròn xoe, nó không nghĩ tới cô gái trước mắt này thế
nhưng một lời không hợp liền bắt đầu hôn nó. . Truyện Teen Hay
Cô, cô cô cô...... Cô gái này cũng quá không biết xấu hổ rồi, sao lại có thể tùy tùy tiện tiện hôn một người đàn ông kia chứ?
Quá, quá, quá tuỳ tiện!
Mèo đen cảm thấy thẹn đến hai lỗ tai ửng đỏ, muốn ngao ô giãy giụa, nhưng
mà thân thể nhỏ bé bị khoá lại trong ở ba lô, căn bản không thể phản
kháng, thậm chí do Diệp Văn Nhã trực tiếp bỏ con mèo vào trong ba lô
trước ngực, cho nên khoảng cách giữa hai bên trở nên càng gần, ngẩng đầu lên là gương mặt trắng nõn, làn da mịn màng như ngọc kia của cô gái,
cúi đầu xuống thì là hơi thở ướt át của đối phương phun ở bên tai.
"Ngao ô! Méo ngao!......" Mèo đen bị dọa đến thần sắc đại biến, ngay cả tiếng kêu ngao cũng kêu không đúng, trên mặt tất cả đều là kinh tủng đến ra
từng trận mồ hôi lạnh, muốn vươn hai móng vuốt nhỏ đặt lên người Diệp
Văn Nhã, mượn lực nhảy xuống, nhưng móng vuốt nhỏ lông xù xù vừa mới
vươn ra, nhìn bờ ngực mềm mại căng phồng của cô gái trước mắt, móng vuốt lông xù xù lại không biết đặt vào chỗ nào mới được?
Ánh mắt con mèo đen vô cùng bi thương, nhìn về phía Diệp Văn Nhã, giống như là một
thiếu niên ngây thơ đang nhìn một nữ ma đầu mà mình không thể chiến
thắng, muốn phản kháng rồi lại không hề có cách nào, cuối cùng chỉ có
thể từ bỏ chống cự, mặc người xâu xé. Rút hai cái móng vuốt nhỏ không
chỗ đặt vào lại vào trong ba lô lần nữa, mèo đen nức nở một tiếng, ngồi
xổm thân xuống rút người mình lại thành một trái cầu lông nhung nho nhỏ, trực tiếp nằm trong ba lô, không lộ đầu ra tới nữa, làm ra một bộ bịt
tai trộm chuông, ngươi nhìn không thấy ta, chuyện gì cũng chưa từng xảy
ra.
"Sao mà đã lâu như vậy còn thẹn thùng chứ?" Diệp Văn Nhã
cười khẽ lắc đầu, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một con dã thú bình
thường mà tính cách lại giống người đến như vậy, thậm chí trước kia ở
trong núi có gặp được khỉ, nhưng nó cũng không bì kịp với con mèo đen
trước mắt này. Cũng chỉ có loại ma thú có tinh thần lực, thực lực cao
hơn cả dị thú cao giai nhất mới có thể thông minh đến tình trạng này.
"Có lẽ là con mèo đen này sắp từ dã thú bình thường tiến hóa thành dị thú,
cho nên mới trở nên thông minh như vậy nhỉ?" Diệp Văn Nhã giơ đuốc, đi
trong rừng cây, vừa cúi đầu nhìn thoáng qua cái ót con mèo đen đang cuộn tròn trong ba lô trước ngực, vừa âm thầm nghĩ trong lòng.
Tác
dụng của thuốc đuổi trùng hiển nhiên càng tốt hơn so với hai người Phan
Mục Bạch Hạ tưởng tượng, liên tục di chuyển trong rừng nguyên sinh âm u
hết hai tiếng, tổng cộng có gặp được hai đám Trùng tộc, nhưng không có
bất luận con Trùng tộc nào công kích bọn họ. Thậm chí đại đa số bọn nó
từ xa xa nhận thấy được mùi trên người bọn họ, liền quạt cánh bay đường
vòng.
Nhưng mà cho dù như vậy, tâm tình của ba người Diệp Văn
Nhã Phan Mục cũng không tốt hơn, chỉ một đoạn đường ngắn thôi, tính luôn cả lần đầu thì bọn họ đã gặp Trùng tộc ba lần, chuyện này thuyết minh
chỉ sợ số lượng Trùng tộc trên toàn bộ tinh cầu càng nhiều hơn so với
bọn hắn nghĩ ban đầu không biết bao nhiêu lần.
Ba người vội vàng đi về hướng doanh địa nghỉ ngơi, hy vọng khi bọn họ đuổi tới doanh địa, số lượng Trùng tộc bao vây bên ngoài không nhiều đến mức làm cho bọn họ không vào được doanh địa.
Doanh địa nghỉ ngơi ở tinh cầu K-0218 này ở vào bên trong một khe núi cao ngất, nơi này dễ thủ khó công, hơn
nữa còn có một diện tích khá lớn để bọn hắn thành lập doanh địa, một toà pháo đài bê tông cốt thép cỡ nhỏ rõ ràng mang theo hơi hướm hiện đại
hoá công nghệ cao chót vót nằm tại đây.
Bên ngoài tường vây bê
tông cốt thép màu xám bạc của doanh địa, giờ phút này một lớp màn năng
lượng màu trắng ngà nửa trong suốt đã bọc lấy toà pháo đài, ba khẩu pháo laser khổng lồ từ bên trong tường thành vươn ra phía ngoài, giống như
ba mũi kiếm to lớn màu bạc chót vót vươn ra khỏi doanh địa, bảo vệ cho
toàn bộ khu doanh địa nghỉ ngơi này. Một đám Trùng tộc lên đến hàng ngàn hàng vạn con đang tụ tập ở bốn phía doanh địa, chúng nó phe phẩy cánh,
múa may tứ chi, điên cuồng tấn công mãnh liệt về hướng doanh địa. Mỗi
một lần va chạm kịch liệt, lớp màn năng lượng màu trắng bạc hơi óng ánh
lại liền lập loè một chút, giống như ngọn lửa khẽ nhoáng lên trong mưa
gió, không biết khi nào sẽ bị mưa to tưới tắt.
"Ầm ầm ầm ầm ong ——"
Một luồng pháo laser màu trắng bị bắn ra, đánh trúng mấy con Trùng tộc dữ
tợn, nhưng mà một mảnh Trùng tộc đen nghìn nghịt kia lại dường như không giảm được được bao nhiêu.
Ba người Diệp Văn Nhã Phan Mục đứng ở một chỗ cao, từ xa nhìn lại, sắc mặt nghiêm túc, mày càng nhăn chặt.
Ba khẩu pháo laser trong doanh địa nghỉ ngơi này tuy có vẻ uy lực kinh
người, nhưng trên thực tế nếu phải đối phó với số lượng Trùng tộc nhiều
thế này thì có chút như muối bỏ biển. Đây không chỉ là vì số lượng Trùng tộc quá nhiều, mà còn là vì những khẩu pháo này vốn được chế tạo để
công kích từng con dị thú cường đại khi chúng nó đơn độc tấn công vào,
là vũ khí chuyên môn dùng để săn giết những con dị thú cao giai cấp 7
cấp 8 cấp 9! Nếu như dùng từng khẩu pháo laser đơn độc đối phó với lũ
Trùng tộc kết bè kết đội, thật sự là có chút gian nan.
"Chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Tình hình chiến đấu ở doanh địa quá kịch liệt,
chúng ta hiện tại chỉ sợ không có biện pháp tới gần chiến trường, càng
không có biện pháp từ bên này tiến vào trong doanh địa......" Bạch Hạ
gãi gãi đầu, đầy mặt lo lắng nói.