Học Bá, Anh Bệnh Không Nhẹ
Chương trướcChương tiếp
Úc Đường trước giờ cũng không biết, học bá cũng rất có hứng thú với việc bát quái.
Trước kia mỗi lần Úc Đường đi ngang qua lớp bọn họ, tuy rằng
cũng có người nhìn nhưng đó chỉ là thoáng qua, rất nhanh
liền rời đi, không giống như bây giờ, từ lúc cô xuất
hiện tới lúc biến mất khỏi cửa, ánh mắt tìm tòi của
họ cũng không có biến mất.
Thật là khiến người ta chán ghét.
Úc Đường nhếch môi khinh thường, lộ ra vẻ mặt mất kiên nhẫn.
Nghĩ đến nhân vật chính của lời đồn cũng đang ngồi bên trong, không biết tại sao Úc Đường càng trở nên bực bội.
Cô hơi ngẩng đầu, nhìn vào bên trong vừa lúc phát hiện Thiệu Ngôn cũng đang nhìn mình.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí tự nhiên trở nên kì lạ.
Tựa như bởi vì để làm cho mình trông thản nhiên hơn, cô mở
to hai mắt, nhìn chằm chằm vào anh, một chút dấu hiệu
rời đi cũng không có.
Lúc này đây, ngược lại là
Thiệu Ngôn quay mặt đi, rất nhanh đã cúi đầu xuống, không
biết viết cái gì lên trên giấy.
Hai người không
tiếng động ánh mắt giao nhau, tuy rằng toàn bộ quá trình
không có bất luận tiếng động gì, nhưng lại tràn đầy ái
muội.
Biểu tình của quần chúng vây xem cũng trở nên kì dị. Nhưng dù sao đi nữa thì học bá vẫn là học bá,
mặc dù rất muốn buôn chuyện nhưng họ chỉ có thể nhẫn
nhin. Trong phòng học hoàn toàn im ắng, không có người nào
nói gì.
Chờ lúc Úc Đường rời đi, trong phòng học
mới vang lên một tiếng "Bang". Có người đập sách giáo
khoa lên mặt bàn làm phát ra tiếng động.
Mặc dù âm
thanh không lớn, nhưng vẫn nghe đặc biệt rõ ràng trong một lớp học mà mọi người đều cố tình giữ im lặng.
Đặc biệt là cái âm thanh này ở gần chỗ ngồi của Thiệu Ngôn, Thiệu Ngôn nghe thấy có chút chói tai.
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm người phía trước mình.
Ngô Thấm đối mặt với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của anh, lập tức luống cuống.
"Sao cậu cứ nhìn tớ vậy?"
Ngô Thấm ngồi xuống, xoay người đối mặt với anh.
Thiệu Ngôn một lần nữa cúi đầu, anh muốn giải đề, nhưng trong lòng cảm thấy rất bực bội, cô ta làm nhiễu đến anh
không được yên tĩnh.
Giọng nói trầm thấp của Thiệu Ngôn truyền đến: "Cậu làm ồn đến tôi."
Ngô Thấm ủy khuất mím môi, hốc mắt có chút đỏ lên, cô ta
nhẫn nhịn, nhẫn nhịn cả chuyện Thiệu Ngôn lãnh đạm với
mình, cũng nhận nhịn những tin đồn đánh sâu vào lòng cô
ta.
Trong lòng chua xót vô cùng, nhưng cố tình không ai
có thể hiểu được cô ta, Ngay cả người cô ta thích, cũng
vĩnh viễn đều là một bộ dáng lãnh đạm.
Ngô Thấm an ủi chính mình, thật lâu sau mới một lần nữa khôi phục sự bình tĩnh.
Cô ta miễn cưỡng lộ ra gương mặt tươi cười, "Tớ biết
tâm trạng cậu không tốt, vừa rồi là tớ sai, xin lỗi
cậu."
Thiệu Ngôn không để ý đến cô ta, xoay chuyển bút viết trong tay, một bộ dáng trầm tư.
Tạm dừng một chút, Ngô Thấm lại tiếp tục nói: "Nhưng tớ
biết nhất định là cậu vô tội. Chuyện này, tớ sẽ đứng
về phía cậu."
Ngô Thấm khẩn trương đến không ngừng nắm chặt đầu ngón tay, thấp thỏm bất an.
Đây là lần đầu tiên cô ta nói những lời to gan, lộ liễu như vậy với Thiệu Ngôn.
Cô ta sợ Thiệu Ngôn sẽ bởi vì vậy mà xem thường mình,
hoặc là phản cảm với cô ta. Nhưng Ngô Thấm cũng muốn trò chuyện với anh, bằng không có khả năng vĩnh viễn đều sẽ không có cơ hội.
Chờ Ngô Thấm nói xong, Thiệu Ngôn rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn cô ta, nhưng trên mặt
lại không có vẻ cảm động như Ngô Thấm tưởng tượng, mà
là mang theo một tia bất mãn.
"Sao cậu biết là tôi vô tội?"
Thiệu Ngôn hỏi lại.
Ngô Thấm sắc mặt trắng nhợt, "Sao cơ?"
Chẳng lẽ lời đồn đãi đều là thật?
Nếu là thật, như vậy hai người bọn họ không phải...
Ngô Thấm gần như là vô thức gào lên: "Không! Đây không phải sự thật!"
Giọng nói của cô ta rất to, toàn bộ người trong phòng học đều nghe được rõ ràng.
Tất cả mọi người đều hướng mắt về phía này, ánh mắt mang theo nghi hoặc.
Thiệu Ngôn khẽ đẩy mắt kính, đôi mắt hơi nheo lại.
Anh chậm rì rì nói: "Đây đương nhiên không phải sự thật.
Tôi chỉ là không nghĩ tới, người trong lớp chúng ta, thế
mà còn sẽ có người nhàm chán đến mức đi chú ý mấy tin
tức vớ vẩn này. Thừa thời gian như vậy, không bằng đi
làm đề của giáo viên mới phát đi."
Ngữ khí của anh
bình thản, tựa hồ hoàn toàn không có để chuyện này ở
trong lòng. Mà trên mặt Ngô Thấm ngoại trừ khiếp sợ còn
có phẫn nộ chưa kịp thu hồi lại.
Sắc mặt cô ta
trắng xanh, tựa hồ muốn cười lại cười không nổi, đành phải lúng ta lúng túng nói: "Cậu nói rất đúng, xác thật
rất nhàm chán."
Trong lòng Ngôn Thấm an tâm hơn một
chút, nhưng chưa kịp yên lòng hẳn, lại nghe thấy Thiệu
Ngôn nói: "Nhưng tôi cũng không vô tội. Bởi vì tôi sai
lầm, mới có thể liên lụy đến cô ấy, tôi sẽ đi tìm giáo viên giải thích rõ ràng."
Thiệu Ngôn khép sách giáo khoa lại, rất nhanh đã rời khỏi phòng học.
Ngô Thấm xuất thần nhìn chằm chằm bóng dáng của anh, trong
lòng ứa ra nước, lòng đố kị đã sắp thiêu đốt lý trí
của cô ta.
Đến lúc này rồi mà trong lòng anh chỉ có Úc Đường.
Nhưng đối với anh, lời đồn đại này cũng gây ra một thương
tổn khá lớn đến danh tiếng, nhưng anh lại hoàn toàn không
để bụng.
Nếu...nếu được thay thế bằng cô ta cũng không biết Thiệu Ngôn sẽ làm gì.
Ngô Thấm nắm chặt tay, tràn ngập không cam lòng.
Cô ta muốn có một cơ hội cạnh tranh công bằng, nhưng điều đó dường như là không thể.
Dường như không cầm được nước mắt, Ngô Thấm nhanh chóng lao ra khỏi phòng học.
Giờ học sắp bắt đầu, chắc hẳn không còn ai trong nhà vệ sinh, cô ta muốn chạy đến đó để khóc.
Nhưng Ngô Thấm không ngờ rằng vào lúc này, trong nhà vệ sinh vẫn có người.
Là người mà cô ta không muốn gặp nhất – Úc Đường.
Cô ta nhìn thấy Úc Đường sửa sang lại đầu tóc của mình
trước gương, cùng một kiểu dáng thản nhiên tự đắc
giống hệt Thiệu Ngôn vừa nãy.
Mặc cho khắp nơi đồn thổi, nói những điều không tốt với họ, cô dường như cũng không thèm quan tâm.
Ngô Thấm không nhìn ra vẻ tức giận hay thương tâm gì trên
mặt cô, cô vẫn mang vẻ mặt nhàn nhạt như trước, cùng vẻ kiêu ngạo khó che giấu.
Nó vẫn tương tự như vậy.
Lửa giận trong lòng càng bùng cháy mạnh mẽ, Ngô Thấm gần như
không thể kiềm chế được bản thân, cô ta lạnh lùng nhìn
Úc Đường, đố kị nói: "Sao cậu vẫn có thể ngồi yên,
cậu có biết bây giờ Thiệu Ngôn đang rất mệt mõi vì bị
cậu liên lụy hay không?"
"Liên quan gì đến tôi? Tôi
còn chưa nói cậu ta liên lụy tới tôi đâu." Úc Đường nói
rất đúng tình hợp lý.
Cô luôn giữ mình trong khoảng
cách an toàn và không bao giờ chủ động chọc tức người
khác, nhưng những người này thì ngược lại, hết người
này đến người khác tìm cô gây rối.
Đầu tiên là Ngô Thấm, sau đó là Thiệu Ngôn.
Trước giờ cô chưa từng nghĩ muốn trêu chọc bọn họ.
Bây giờ xảy ra chuyện như thế này, cô thật sự rất khó
chịu, nhưng bản thân cô cũng chưa nói gì mà Ngô Thấm đã
tìm tới cửa, Úc Đường vốn đã nghẹn lâu rồi, Ngô Thấm
lại tự mình đưa tới đầu súng, cô cũng không thèm khách
sáo.
Nhìn thấy bộ dạng giễu cợt của Úc Đường,
lại nhớ tới biểu hiện của Thiệu Ngôn vừa rồi, trong
lòng Ngô Thấm chua xót, mặt đỏ bừng không nói nên lời.
Úc Đường nhìn cô ta từ trên xuống dưới, nhớ tới Thiệu
Ngôn đã nói gì với mình lúc trước, trong lòng không khỏi
cảm động, hỏi: "Trước khi tìm tôi tính sổ thì cho tôi
hỏi, cậu là gì của Thiệu Ngôn, cậu và cậu ta có quan hệ gì mà cậu lại đến đây ra mặt với tôi?"
Chương trướcChương tiếp