Học Bá, Anh Bệnh Không Nhẹ
Chương trướcChương tiếp
Nhật kí của Thiệu Ngôn 4.
Thì ra cô ấy cảm thấy hứng thú với thân thể của tôi. Điểm này làm tôi cảm thấy vô cùng vui mừng.
Tuy rằng phương thức biểu đạt làm tôi không vừa lòng lắm,
nhưng ít nhất là cô ấy có hứng thú thì sẽ có khả năng
là sẽ có kết quả.
Thật ra tôi rất muốn chứng minh
cho cô ấy biết rằng tôi có cơ bụng, tuy rằng không phải
tám múi. Nếu cô ấy muốn sờ sờ, tự mình nghiệm chứng
một chút, tôi cũng hoàn toàn không từ chối.
Nhưng tôi hiện tại không thể làm như vậy, không thể lưu manh.
Không sao cả, dù sao tương lai còn dài, về sau có rất nhiều cơ hội.
*
Úc Đường lúc này phát hiện bản thân thật sự không hiểu
bên trong cái đầu dưa của Thiệu Ngôn đang chứa thứ gì.
Muốn nói anh ngốc nhưng anh lại chính là học bá.
Trên cơ bản mỗi một lần có thành tích của thi tháng, đi xem
bảng công bố thành tích, ánh mắt đều sẽ thấy tên của anh đầu tiên.
Người như vậy, đầu óc không đến mức có vấn đề.
Nhưng nếu đầu óc anh không có vấn đề, thì chuyện này vì sao phải vội vàng?
Giả ngu giả ngơ, làm lời đồn đãi dần dần chìm xuống, không phải biện pháp tốt nhất sao?
Úc Đường nghĩ trong đầu.
Mặc kệ chuyện này rốt cuộc là ai rải rác ra lời đồn, hoặc là nhằm vào cô, hoặc là nhằm vào Thiệu Ngôn.
Úc
Đường không biết cô đã đắc tội với ai, cô cũng hoàn
toàn không muốn đi để ý tới những người âm thầm động
tay chân, giở trò bỉ ổi.
Cô chỉ biết, nếu không có chứng cứ thì trường học không có cách nào xử trí mình, chuyện này đối với Úc Đường không có bất kỳ ảnh
hưởng nào.
Cô không để bụng.
Nơi này lại
không phải cái chợ bán thức ăn, mọi người vốn dĩ học
tập cũng đã đủ mệt, ai còn có có dư thời gian cả ngày đi
quan tâm sinh hoạt cá nhân của người khác rốt cuộc như
thế nào?
Dù sao Úc Đường cũng không rảnh rỗi.
Cô cảm thấy sự tình này đến cuối cùng cũng sẽ bình ổn.
Cho nên đối với lời đồn đãi này, chỉ cần không xúc phạm tới cô, Úc Đường đều có thể không để ý tới.
Nhưng thái độ này của Thiệu Ngôn —— sẽ không phải là muốn mọi chuyện càng đi xa hơn chứ?
Nghĩ đến khả năng này, thần sắc nhàn nhạt ban đầu của Úc Đường lập tức trở nên khẩn trương.
Ngay cả lòng bàn tay cô cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
Thiệu Ngôn tuy rằng nhìn qua lịch sự nhã nhặn, nhưng trên thực
tế lại to gan lớn mật, việc gì cũng dám làm.
Anh chẳng lẽ... Thật sự muốn đem việc này nháo với chủ nhiệm giáo dục?
Úc Đường nhìn về phía anh, lại phát hiện đôi mắt anh ẩn
ẩn có chút mờ mịt, biểu tình trong mắt cũng không rõ
ràng.
Chỉ có thể thấy ánh nắng mặt trời từ cửa
sổ chiếu vào, lại phản quang lên đôi mắt anh, phát ra một
loại ánh sáng chói mắt.
Úc Đường hơi sửng sốt, còn chưa kịp thu hồi ánh mắt, Thiệu Ngôn đột nhiên nghiêng đầu nhìn cô.
Thần sắc có chút lãnh đạm, hai người tựa hồ như không quen biết.
Điều này làm Úc Đường hơi thả lỏng.
Nhưng còn chưa yên lòng hẳn, bên tai lại đột nhiên truyền đến
giọng nói sư tử rống của chủ nhiệm giáo dục: "Bạn học Úc Đường?"
"A?" Úc Đường ngẩng đầu, phát hiện lúc
này ánh mắt của chủ nhiệm giáo dục nặng nề, tựa hồ
muốn phun ra lửa, hiển nhiên đã vô cùng tức giận.
Cô... cô vừa rồi thất thần!
"Tôi vừa rồi nói gì, em có nghe thấy được không?" Chủ nhiệm
giáo dục đè nén tức giận, hỏi lại một lần.
Úc Đường gật đầu, "Nghe được ạ."
Thật ra cô chẳng biết chủ nhiệm giáo dục vừa nói gì.
"Tốt." Chủ nhiệm giáo dục cũng an tĩnh lại, "Thầy cũng không
muốn chuyện này nháo đến quá lớn, làm cho mọi người
mất mặt. Em nói một chút về suy nghĩ của em cho thầy
biết đi."
Úc Đường bắt đầu đau đầu.
Nhưng nói thật, cô chẳng có chút ý tưởng nào.
"Em cảm thấy..." Úc Đường còn chưa có nói ra, đột nhiên bị cắt đứt.
"Em cảm thấy chuyện này không liên quan đến cậu ấy, là sai
lầm của em." Thiệu Ngôn đột nhiên bước lên phía trước
một bước, cách Úc Đường một khoảng ngắn.
Anh
tiếp lời vừa rồi của chủ nhiệm giáo dục, tiếp tục nói: "Em không biết rốt cuộc là ai nhàm chán truyền mấy tin
đồn này. Nhưng trong chuyện này cả hai chúng em đều là
người bị hại."
Ánh mắt chủ nhiệm giáo dục dừng
trên người Thiệu Ngôn, lực chú ý cũng từ Úc Đường
chuyển dời đến Thiệu Ngôn.
Không biết có phải có
chút ảo giác hay không, Úc Đường cảm thấy khi chủ nhiệm
giáo dục nói chuyện cùng Thiệu Ngôn thì biểu cảm của ông
hòa ái hơn không ít, hòa ái dễ gần giống như một bác
hàng xóm tốt bụng.
Này, phán biệt đối xử cũng quá rõ ràng rồi.
Úc Đường hơi gợi lên một ý cười trào phúng, tiếp tục ở bên cạnh sắm vai một nhân vật ngoan ngoãn nghe lời.
Thiệu Ngôn liếc cô một cái, cúi đầu xuống, đôi mắt hơi rũ.
Anh dùng ngón tay đẩy mắt kính, tóc mái mềm mại rũ xuống theo động tác của anh, nhìn có hơi xù xù.
Cả người nhìn qua giống như một học sinh tốt ngoan ngoãn lại nghe lời.
Úc Đường dời ánh mắt đi, chỉ chuyên chú nghe lời nói của anh, không hề nhìn mặt anh.
Cô nghe thấy Thiệu Ngôn nói: "Đầu tiên về việc ở chung,
chuyện này không hề tồn tại. Em và Úc Đường chỉ là hàng xóm. Nếu thầy nghi ngờ chuyện này, có thể mời ba mẹ em
đến đây đối chất. Cái thứ hai, em và bạn học Úc Đường
có quan hệ rất tốt, đối với con người cậu ấy cũng có hiểu biết, phẩm đức phẩm hạnh rất tốt, trái với nội quy trường học chỉ là linh tinh, chỉ do lời nói vô căn
cứ."
Dừng một chút, Thiệu Ngôn lại nói: "Nếu
trường học muốn điều tra chuyện này đến cùng vậy liền
nhờ mọi người nhất định phải tra ra rốt cuộc xem là ai
ở sau lưng chửi bới bạn học. Em thật ra cũng nghĩ đến
tìm trường học chủ trì công đạo, thầy cảm thấy thế
nào?"
Úc Đường vốn đang cho rằng anh muốn làm ra cái gì vô pháp vô thiên, không nghĩ tới một lời này của anh
hoàn toàn khiến Úc Đường tách khỏi thị phi này.
Sau khi kinh ngạc qua đi, Úc Đường lại bắt đầu khôi phục vẻ đạm nhiên lúc đầu.
Vốn dĩ việc này cũng là do anh gây ra.
Nếu không phải anh cố ý muốn chọc người ta chú ý, thì cũng
sẽ không có nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, càng
sẽ không có sự việc như hôm nay.
Hừ, cô mới không cảm thấy biết ơn cậu ta đâu.
Chủ nhiệm giáo dục nghe xong, trầm ngâm một lát, ánh mắt lại
chuyển hướng về phía Úc Đường: "Em nói xem như thế
nào?"
Úc Đường không đau không ngứa nói: "Em và cậu ấy xác thật là hàng xóm."
Là hàng xóm, cho nên thường ngày mới có thể ra vào cùng lúc.
Thật ra chủ nhiệm giáo dục cũng thật sự luyến tiếc không
muốn trách móc Thiệu Ngôn nặng nề, cho nên ông tính toán
hôm nay đến đây là được. Vốn dĩ cũng chỉ là làm cho có
mà thôi, cũng không tính áp dụng nghiêm trị gì.
Cho nên chủ nhiệm giáo dục gật đầu, "Thầy hiểu rồi, các em tiếp tục đi học đi."
Thiệu Ngôn gật đầu, sau đó đi ngang qua Úc Đường, lúc anh sắp
mở cửa đi ra, lại nghe thấy Úc Đường nói: "Thầy, em còn
có chuyện muốn nói."
Chủ nhiệm giáo dục cau mày, hỏi: "Còn có việc gì sao?"
"Em nhớ rằng những gì giáo viên dạy chính trị nói có nội
dung chính trị liên quan đến luật hình sự, em muốn biết
liệu vấn đề này có thể cấu thành tội phỉ báng không?"
Chủ nhiệm giáo dục nghe vậy lập tức bùng nổ, "Em muốn nói là có người phỉ báng em?"
"Em không nói như vậy, em chỉ thảo luận học thuật với giáo
viên một cách nghiêm túc mà thôi." Úc Đường nghiêm túc
nói, cô nhìn về phía chủ nhiệm giáo dục rồi chậm rãi
nói: "Phỉ báng hay không phải phỉ báng, em không biết. Nhưng
em biết, một số người đã không nghiêm túc trong lớp học
của giáo viên. Thầy có thể công khai nói hay gì đó với họ rằng cơm có thể ăn bậy, nhưng lời thì không thể nói
bậy."
Chủ nhiệm giáo dục nheo mắt, có chút tức
giận. Ông một lần nữa ngồi trở lại trên ghế, chậm rì rì nói: "Chuyện này không phải cái vấn đề gì lớn, hiện tại đúng là thời điểm học tập mấu chốt, không cần huy
động chúng. Hiện tại lại không có người nào phỉ báng em
nữa, vội vã mở họp như vậy là không cần thiết."
Chuyện này xác thật là không hợp lấy ra để nói. Úc Đường
cũng không phải là thật sự muốn thầy ấy sẽ vì mình mà
lấy lại công đạo.
Cô chỉ là... không thoải mái.
Hôm nay ở trong văn phòng, bởi vì có Thiệu Ngôn giải quyết
mọi vấn đề, cô không có tức giận gì. Nhưng chỉ tưởng
tượng đến việc chờ lúc trở về phòng học, vẫn phải
đối mặt với những người âm dương quái khí kia, Úc
Đường trong lòng nghẹn đến khó chịu.
Nếu thật sự
có thể nói chuyện này cảnh cáo một cách công khai thì
những cái âm thanh nhàm chán cũng sẽ nhỏ đi rất nhiều.
"Em hiểu rồi." Úc Đường không nói gì nữa, rất nhanh liền rời khỏi văn phòng.
Thiệu Ngôn còn dừng ở cửa chưa có rời đi.
Thấy Úc Đường chuẩn bị đi qua người mình, anh muốn nói lại
thôi, giống như muốn nói gì, nhưng cuối cùng lại ngoan
ngoãn câm miệng, duy trì trầm mặc.
Ngược lại là Úc Đường lãnh đạm liếc mắt nhìn anh, cổ hơi giương lên, lộ ra độ cong duyên dáng.
Cao ngạo giống như lúc mới gặp, hết thảy như lại về điểm ban đầu.
Thiệu Ngôn một đường đều trầm mặc nhìn bóng dáng cô sắp
biến mất, trong lòng bao phủ u ám, ngón tay đặt ở trong túi nắm chặt.
Chờ lúc Úc Đường trở lại phòng học,
tiết học đã bắt đầu được một nửa. Cô đi vào đánh gãy
lời của giáo viên, tự nhiên lại tiếp nhận thêm lần bị
chú ý.
Tiết học này chính là toán học.
Thầy
giáo toán học chỉ tay với cô, ý bảo cô ngồi vào chỗ, sau
đó lại xoay người lại bắt đầu ở bảng đen múa bút thành
văn, viết công thức.
Thái độ cùng trước kia giống
nhau. Tuy rằng vẫn là nghiêm túc đến muốn mạng, nhưng
thầy toán học trước nay đều ít khi nói cười.
Hôm
nay Úc Đường lại cảm thấy thầy ấy có điểm đáng yêu.
Ngay cả cái đầu sắp hói kia cảm giác như nó đang phát sáng!
Cô cười cười, lần đầu tiên cảm thấy công thức toán học khó chơi cũng không đáng giận như vậy.
Kỳ Nguyệt lén lút thò đầu qua, nghĩ thầm muốn hỏi cái gì,
nhưng còn không chờ Kỳ Nguyệt mở miệng, đầu đã bị Úc
Đường dùng đỉnh bút đẩy trở về.
Thấy Úc Đường không muốn nói chuyện, Kỳ Nguyệt mím môi, kiềm chế dục vọng của nội tâm, im lặng.
Vẫn luôn chờ đến tan học, Kỳ Nguyệt mới tìm được cơ hội nói chuyện với Úc Đường.
"Thế nào? Chủ nhiệm giáo dục có làm khó dễ cậu không?" Vẻ mặt Kỳ Nguyệt lo lắng hỏi.
"Không có gì, tớ lại không phạm sai lầm, tại sao phải làm khó
tớ?" Úc Đường nói với vẻ mặt thản nhiên.
Vẻ mặt Úc Đường đạm nhiên, cùng lúc bình thường giống như không có gì bất đồng.
Kỳ Nguyệt cẩn thận quan sát sắc mặt cô, phát hiện xác
thật không có khó xem, lúc này mới hơi yên tâm.
Nhưng nhìn kỹ, Kỳ Nguyệt vẫn phát hiện ra, tuy rằng vẫn lạnh
lùng, nhưng cùng ngày trước có chút bất đồng.
Cô môi mím thật chặt, mí mắt vẫn luôn khép hờ, ánh mắt chỉ chuyên chú nhìn về phía trước.
Hẳn là vẫn để ý đi.
Liền ở lúc Kỳ Nguyệt miên man suy nghĩ, Úc Đường chủ động rủ cô ấy: "Đi, đi nhà vệ sinh."
Kỳ Nguyệt ngơ ngác gật đầu, sau đó đi theo phía sau Úc Đường.
Lúc này đây, các cô lại đi ngang qua cửa lớp học bá.
Chương trướcChương tiếp