Chung Việt Đông nhìn Tô Cẩn Nghiêm, thực ra hai ngày trước Dương Minh
Lâm đến thành phố thăm con gái về đã nói với ông rồi, nói là con gái đã
có đối tượng hẹn hò, mối quan hệ giữa hai người hình như đã đến bước
muốn bàn chuyện kết hôn rồi.
Lúc ông nghe thấy tin tức này thì cũng
có chút sững sờ, ông đương nhiên là biết con gái lớn rồi thì cuối cùng
cũng phải gả chồng, nhưng đột nhiên có người nói với ông là con gái đã
có đối tượng, có thể là sắp phải gả đi rồi, ông nhất thời vẫn có chút
không tiếp thu được.
Chung Việt Đông không phủ nhận là mình luôn rất
nghiêm khắc trong vấn đề giáo dục con cái, nhưng nghiêm khắc thì nghiêm
khắc, ông không cho rằng tình yêu thương của mình dành cho con cái ít
hơn bất kỳ một người trong nhà nào đâu.
Có lẽ có một câu nói rất
đúng, con gái chính là người tình kiếp trước của cha, cho nên khi ông
nghe thấy con gái có thể sắp sửa gả cho chồng rồi, ông thật sự là cảm
thấy có chút khó chấp nhận được, cái loại cảm giác này giống như là có
một người đàn ông muốn cướp đi con gái ở bên cạnh ông vậy, trong lòng
ông có một sự không vui khó nói thành lời.
Nghĩ như vậy, ánh mắt mà Chung Việt Đông nhìn Tô Cẩn Nghiêm càng trở nên nghiêm nghị hơn.
Thấy ba của mình không nói chuyện, đặc biệt là sắc mặt còn càng lúc càng trở nên khó coi nữa, Chung Thủy Linh vội vàng kéo kéo tay ba, nhỏ tiếng
nói: “Thủ trưởng, ba làm gì vậy, người ta đang chào hỏi ba đó, ba chí ít cũng phải nói một câu đi chứ.”
Chung Thủy Linh bĩu môi, quả thực là
hôm nay phản ứng của thủ trưởng quá lớn rồi, cái ánh mắt đó quả thực
giống như là muốn ăn sống Tô Cẩn Nghiêm luôn vậy.Chung Việt Đông hồi thần lại, sau đó quay đầu lại nhìn Chung Thủy Linh một
cái, chỉ nói: “Tối nay ba còn có cuộc họp, không về sớm được.” Nói xong
thì cũng không có để cho Chung Thủy Linh hay Tô Cẩn Nghiêm một cơ hội
nói chuyện, ông trực tiếp quay người lên xe jeep, sau đó kêu người lái
xe vào trong quân khu, cả quá trình không hề nhìn Tô Cẩn Nghiêm lấy một
cái.
Chung Thủy Linh sững sờ nhìn chiếc xe đang lái vào trong quân
khu, cả một hồi mới quay đầu lại nhìn Tô Cẩn Nghiêm, có chút không dám
tin mà nói: “Ông, ông ấy đi rồi?”
Tô Cẩn Nghiêm cười cười, anh đưa tay sờ sờ đầu cô, gật đầu nói: “Ừm, đúng là đi rồi.”
“Nhưng mà ông ấy không có nói chuyện với anh!” Chung Thủy Linh thật sự là có
chút không dám tin thủ trưởng nhà cô vậy mà lại không nói một câu nào
với Tô Cẩn Nghiêm mà đã đi rồi.
Tô Cẩn Nghiêm nở nụ cười ôn hòa, nhìn cánh cửa quân khu đã đóng lại, chiếc xe jeep đó cũng đã sớm không thấy
tung tích đâu nữa, từ trong ánh mắt mà Chung Việt Đông nhìn chằm chằm
vào anh hồi nãy, anh có lẽ là cũng hiểu được tại vì sao.
“Lúc đầu ông ấy nói đến anh thì rất có hảo cảm, trước đây còn nói là nếu như có cơ
hội nhất định sẽ gặp mặt anh, sao hôm nay gặp mặt rồi thì lại có thái độ như vừa nãy chứ!” Chung Thủy Linh thật sự là không thể hiểu được, cô
nhớ rất chính xác là lần đầu tiên khi ông nói đến Tô Cẩn Nghiêm thì sắc
mặt rất là tán thưởng, sao hôm nay lại có cái biểu tình giống như là
muốn ăn thịt anh ấy vậy chứ! Sự khác biệt này cũng là quá lớn rồi a!
Trước khi đến cô còn tưởng là nếu như thủ trưởng biết người mà cô muốn lấy là Tô Cẩn Nghiêm, thì chắc chắn là sẽ không có vấn đề gì mà trực tiếp đồng ý hay đại loại vậy, dù sao trước đây khi ông ấy nhắc đến Tô Cẩn Nghiêm, thái độ giống như là hận không thể để anh làm lính được dẫn dắt dưới
tay ông vậy, nhưng mà nhìn cái thái độ lúc nãy của thủ trưởng nhà cô,
chuyện của cô và Tô Cẩn Nghiêm có thành hay không cũng là một vấn đề đó!
Tô Cẩn Nghiêm mỉm cười xoa xoa đầu Chung Thủy Linh, nói: “Được rồi đi thôi, đưa anh đến nhà em trước.”
“Đã như vậy rồi mà anh còn muốn đến nhà em sao!” Chung Thủy Linh trừng mắt
nhìn anh, vừa nãy thủ trưởng nhà cô đã bày rõ một khuôn mặt không vui,
không hoan nghênh rồi mà anh còn muốn đến đó nữa, buổi tối thật sự gặp
mặt nhau thì không biết thủ trưởng sẽ có thái độ gì nữa.
Nghĩ như
vậy, Chung Thủy Linh lắc đầu nói: “Không được không được, em thấy hay là đừng gặp nữa, chúng ta trực tiếp đi về đi, mắc công đến lúc đó gặp ông
ấy, ông ấy lại trực tiếp phản đối hay gì đó nữa.” Nói xong, cô kéo Tô
Cẩn Nghiêm định đi về.
Tô Cẩn Nghiêm mỉm cười kéo tay cô lại rồi đứng im, gọi tên của cô: “Thủy Linh.”“Hửm? Đi mau thôi, anh còn đứng đây làm gì nữa?” Chung Thủy Linh nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.
Tô Cẩn Nghiêm lắc lắc đầu nói: “Chúng ta không về, tối nay chúng ta sẽ đi đến ra mắt ba mẹ em, còn có ông bà nội của em nữa.”
“Không cần đâu, dù sao hôm nay cũng gặp rồi, hơn nữa trước đây anh cũng gặp
qua mẹ em rồi, còn ông bà nội sau này có thời gian rồi gặp cũng được,
không gấp.” Chung Thủy Linh đã tính toán rồi, cũng may mà trước đây cô
đã trộm được cuốn sổ hộ khẩu, chứ nếu không bây giờ mà thủ trưởng không
đồng ý, thì cô thật sự không gả đi được rồi.
Nghĩ như vậy, cô nhìn Tô Cẩn Nghiêm và mỉm cười có chút xảo quyệt, nói: “Cũng may mà trên tay em có sổ hộ khẩu, đến lúc đó chúng ta đi đăng ký xong rồi mới về nhà, lúc
đó thủ trưởng cho dù không đồng ý đi nữa cũng không thể ép chúng ta ly
hôn được.” Nói như vậy, Chung Thủy Linh cảm thấy mình quả thực là đừng
nên cơ trí quá!
Nghe cô nói như vậy, Tô Cẩn Nghiêm quả thực là không
biết nên nói với nha đầu này như thế nào mới tốt nữa, anh đưa tay bóp
mũi cô có hơi trừng phạt, nói: “Anh vô dụng đến cỡ nào mà phải nhờ em
suy nghĩ giùm cho anh vậy, lấy con gái nhà người ta, ngay cả cửa nhà
người ta mà cũng không cần đến thăm hỏi, cứ lén lén lút lút đăng ký là
xong rồi sao?”
Chung Thủy Linh có chút đau, cô đưa tay xoa xoa mũi
của mình, nhìn Tô Cẩn Nghiêm nói: “Nhưng mà anh cũng nhìn thấy thái độ
của thủ trưởng nhà em lúc nãy rồi đó, bộ dạng của ông ấy giống như là
anh nợ ông ấy hai tỷ vậy!” Cái ánh mắt đó giống y như là muốn ăn thịt
người luôn, nếu như buổi tối chân chính gặp nhau, cô không tin là thủ
trưởng sẽ có lời lẽ khách sáo nào với anh đâu!
Cô bĩu môi nhìn Tô Cẩn Nghiêm nói: “Anh là người đàn ông mà Chung Thủy Linh em muốn lấy, em
không muốn thấy anh bị bất kỳ ai nói điều gì, cho dù là ba em cũng không được!”
Nhìn bộ dạng bá đạo lại bướng bỉnh của cô, Tô Cẩn Nghiêm thật sự là có chút khóc không được mà cười cũng không xong, nhưng mà đáy
lòng lại có chút bị nha đầu này làm cho ấm áp, nha đầu này thật sự rất
thích mình, rất yêu mình cho nên mới suy nghĩ cho anh, bảo vệ cho anh
trước mà không màng đến chuyện gì như vậy, trong lòng có một cảm giác
rất ấm áp.
Thấy anh không nói gì mà lại nhìn chằm chằm vào mình,
Chung Thủy Linh hơi hơi nhíu mày, có chút khó hiểu mà hỏi: “Sao anh
không nói chuyện mà nhìn chằm chằm vào em làm gì, trên mặt em có gì
sao?”
Tô Cẩn Nghiêm lắc đầu, anh thở dài một hơi rồi đưa tay nhẹ
nhàng ôm cô vào trong lòng mình, anh sờ làn tóc rồi thấp giọng nói bên
tai cô: “Anh chỉ đang nghĩ, anh may mắn đến thế nào mà mới có thể tìm
được em.”
Sự bày tỏ ôn nhu của anh làm Chung Thủy Linh có chút không
nhịn được mà cong môi lên, cô đưa tay ôm anh thật chặt, mỉm cười nói:
“Tô Cẩn Nghiêm, anh có thể lấy được em chính là phúc khí mà anh tu tám
đời đó!”
Nghe vậy, Tô Cẩn Nghiêm cười cười, anh ôm người con gái
trong lòng mình chặt hơn, hùa theo lời cô mà nói: “Ừm, không những là
phúc khí mà anh tu tám đời, mà chính là mười đời, mười tám đời!”
Chung Thủy Linh cười vui vẻ trong vòng tay của anh, trong lòng bởi vì lời nói của anh mà có chút vui như nở hoa.