Lúc Chung Thủy Linh đến quân khu thì đã gần bốn giờ rồi, bởi vì đã gọi
điện thoại trước nên Tô Cẩn Nghiêm và Chung Giang Tuyên đều đã đứng đợi ở cửa quân khu. Nhìn thấy xe của Chung Thủy Linh ngừng lại thì hai người
đi đến chỗ cô.
Chung Thủy Linh tắt máy rồi xuống xe, nhìn thấy Chung
Giang Tuyên mỉm cười có chút ám muội với mình, cô trực tiếp ngó lơ anh
mà nhìn sang Tô Cẩn Nghiêm, nói: “Đợi lâu chưa?”
Gió cát ở bên này có chút lớn, khiến mái tóc của Chung Thủy Linh bị thổi đến có chút tung bay loạn xạ.
“Không có lâu, cũng chỉ mới một chút thôi.” Tô Cẩn Nghiêm vươn tay ra chỉnh
sửa mái tóc cho cô một cách ân cần, sau đó di chuyển cơ thể đứng ở bên
cạnh cô, dùng cơ thể của mình che chắn gió cát đang thổi đến cho cô.
Nhìn thấy bọn họ như vậy, Chung Giang Tuyên có chút chua chát mà nói: “Chậc
chậc chậc, Tô Cẩn Nghiêm à, cậu đã trở nên chu đáo như thế này từ khi
nào vậy hả?” Còn chắc gió cho em ấy nữa chứ.
Tô Cẩn Nghiêm nhìn anh ta một cái, cũng không khách khí mà trực tiếp nói: “Tôi muốn chu đáo với cậu cũng không thích hợp a.”
“Bỏ đi, tôi không thèm đâu.” Nếu như anh ta mà chu đáo với anh như vậy,
chắc chắc là sẽ dọa anh chết mất thôi, chỉ nghĩ đến cái cảnh tượng đó
thôi là đã cảm thấy khủng bố rồi.
“Anh à, anh cũng già rồi đâu còn
nhỏ nữa, không nghĩ đến việc tìm một bà chị dâu cho em sao?” Chung Thủy
Linh nhìn anh trai của mình và hỏi, nói thật chứ cô cũng thật sự có chút lo lắng giùm ông anh của cô.
“Cần phụ nữ để làm gì chứ, õng à õng ẽo thấy là phiền.” Chung Giang Tuyên hoàn toàn hờ hững mà nói: “Anh mày
vẫn là nên cô đơn một mình thì tốt hơn, tự do tự tại không có ai quản
thúc.”
“Anh, anh chắc không phải là có sở thích đặc biệt gì đó chứ?”
Chung Thủy Linh nhìn anh ta với biểu tình rất nghiêm túc, theo lý mà nói thì với tuổi tác này của anh trai cô, nếu như hành động nhanh một chút
thì có khi bây giờ con cái đã có thể đi góp vui rồi. Nhưng mà bên cạnh
anh ta ngay cả một bóng ảnh cũng không có nữa. Nghĩ như vậy, Chung Thủy
Linh lại nhìn Chung Giang Tuyên mà trực tiếp nói: “Anh, nếu như anh thực sự có loại sở thích đặc biệt đó thì có thể nói với em đó, nếu như vậy
thì chí ít em có thể thăm dò bác sĩ Dương và thủ trưởng Chung cho anh,
xã hội bây giờ cởi mở như vậy, nói không chừng bọn họ có thể chấp nhận
cũng nên.”Nghe
vậy, Chung Giang Tuyên liền trừng mắt nhìn cô có chút tức giận: “Chung
Thủy Linh, em ngứa da rồi đúng không!” Nói xong, anh nhấc chân lên chuẩn bị đá về hướng của Chung Thủy Linh.
Tô Cẩn Nghiêm ở bên cạnh đưa tay nhẹ nhàng kéo cô ra sau mình một chút, sau đó nhấc chân lên đá bàn chân đang xông đến của Chung Giang Tuyên ra, rồi mỉm cười nhìn Chung Giang
Tuyên nói: “Chung Giang Tuyên, người phụ nữ của tôi không phải cậu muốn
đá là cho cậu đá được đâu.”
Chung Thủy Linh ở bên cạnh ló đầu ra từ
sau người của Tô Cẩn Nghiêm, cô vui đùa nhìn anh trai của mình, nói:
“Anh, không phải thì không phải, hà tất gì phải kích động như vậy chứ.”
“Tô Cẩn Nghiêm, cậu đừng có quên tôi với cậu là anh em đó!” Chung Giang
Tuyên vừa nói, vừa đưa tay chỉ vào Chung Thủy Linh ở bên này.
Tô Cẩn
Nghiêm nhìn Chung Thủy Linh một cái, sau đó lại quay đầu nhìn Chung
Giang Tuyên, anh sờ sờ mũi và nói: “Tôi độc thân hơn 30 năm rồi, khó lắm mới tìm được một bà xã, đương nhiên là bà xã quan trọng hơn rồi.” Nói
xong, anh còn đặc biệt quay đầu lại nhìn Chung Thủy Linh một cái nữa.
Nghe anh nói như vậy, Chung Giang Tuyên nhìn anh với vẻ mặt đầy ghét bỏ,
nói: “Tô Cẩn Nghiêm, cậu cũng thật không có nghĩa khí, vì một người phụ
nữ mà anh em cũng không cần nữa.”
“Ê Chung Giang Tuyên, em là em gái
ruột của anh đó!” Chung Thủy Linh thật là hoài nghi liệu đây có phải là
anh trai ruột của cô không vậy chứ, làm gì có anh trai nào như vậy!
Chung Giang Tuyên lười nói chuyện với họ, anh xua xua tay với họ rồi nói:
“Được rồi được rồi, các người mau cút đi cho tôi, mắt tôi không thấy thì sẽ sạch sẽ.”
Tô Cẩn Nghiêm mỉm cười, sau đó đưa tay ôm lấy Chung Thủy Linh, chuẩn bị lên xe.
Nhưng vào lúc hai người đang định lên xe thì đột nhiên có một chiếc xe jeep
quân sự từ đằng trước lái tới và đột ngột ngừng lại khi đi ngang qua bên cạnh xe của Chung Thủy Linh.
Chung Giang Tuyên nhìn Tô Cẩn Nghiêm một cái, nhỏ tiếng nói: “Đại thủ trưởng Chung đến rồi.”
Nghe vậy, Chung Thủy Linh có chút trừng to mắt, rồi nhìn sang Tô Cẩn Nghiêm, không ngờ lại gặp phải thủ trưởng nhà cô ở đây trước như vậy.
Tô Cẩn Nghiêm cũng có chút bất ngờ, không ngờ là sẽ gặp ở đây trước. Nhưng nếu đã gặp rồi thì cũng không thể tránh né được, cho dù là có miễn cưỡng
cũng phải trực tiếp xông lên.
Anh đứng thẳng người dậy, tư thái của một quân nhân.
Cửa xe bị mở ra, Chung Việt Đông từ trên xe bước xuống, một thân quân trang, đầu đội mũ lính.Tô Cẩn Nghiêm và Chung Giang Tuyên đứng ở bên cạnh giơ tay lên làm một
động tác chào tiêu chuẩn, đồng thanh hô: “Chào thủ trưởng.”
Chung Việt Đông nhìn bọn họ một cái, rồi gật gật đầu coi như là đã chào hỏi.
Chung Thủy Linh ở bên cạnh cười đùa hí hửng đi tới chỗ ông, cũng học theo Tô
Cẩn Nghiêm và Chung Giang Tuyên chào ba của mình: “Chào thủ trưởng.”
Chung Việt Đông nhìn cô mà biểu cảm có chút nghiêm túc, hỏi: “Sao con lại ở đây?”
Chung Thủy Linh mỉm cười hi hi tiến lên trước, mặc kệ sắc mặt nghiêm túc lúc
này của ba mà trực tiếp khoác tay ông và nói: “Con nhớ ba đó, nên muốn
qua đây thăm ba.”
“Nói láo.” Chung Việt Đông nhẹ giọng khiển trách,
sau đó ông dời mắt nhìn sang Tô Cẩn Nghiêm ở bên kia, cũng không nói gì, cái biểu cảm đó trông nghiêm túc hơn lúc nãy một chút.
Tô Cẩn Nghiêm nhìn thẳng vào ánh mắt ông, hoàn toàn không có ý tránh né, anh nhìn ông nói: “Chào bác trai, con là Tô Cẩn Nghiêm, là bạn trai của Chung Thủy
Linh.” Không xưng hô là thủ trưởng nữa, bởi vì hôm nay anh lấy thân phận là bạn trai của Chung Thủy Linh, chứ không phải là một người lính.
Chung Việt Đông nhìn anh, ánh mắt như lửa đốt, mãi một lúc cũng không nói gì.
Tô Cẩn Nghiêm cũng không chùn bước, ánh mắt nhìn thẳng vào ông.
Chung Thủy Linh ở bên cạnh nháy mắt ra hiệu với Chung Giang Tuyên, Chung
Giang Tuyên hiểu ý, lập tức khẽ khụ một tiếng rồi nói: “Ba, Cẩn Nghiêm
là bạn học cũ của con, trước đây con đã nhắc với ba rồi đó.”
Nghe vậy, Chung Việt Đông dời mắt sang nhìn anh, nói: “Nhưng mà con không có nói với ba cậu ta là bạn trai của Thủy Linh.”
“Con cũng mới biết thôi mà.” Chung Giang Tuyên cười cười nói, sau đó nhìn
Chung Thủy Linh một cái, cái ánh mắt đó như là đang nói rằng anh chỉ có
thể giúp tới đây thôi, còn lại chỉ có thể dựa vào bọn họ. Sau đó anh lại nhìn ba mình rồi nói: “Cái đó, trong đội con vẫn còn chút việc, con đi
vào trước đây, mấy người cứ từ từ trò chuyện đi.” Nói xong thì trực tiếp vọt lẹ vào trong quân khu.
Trong lòng Chung Thủy Linh thầm mắng
Chung Giang Tuyên không có nghĩa khí, sau đó nhìn qua ba mình rồi mỉm
cười nói: “Ba, ba đừng có nghiêm túc như vậy mà, con khó lắm mới đưa bạn trai về cho ba, ba muốn mới gặp mà đã dọa người ta chết khiếp rồi sao?”
Chung Việt Đông nhìn con gái một cái, nói: “Nếu như mới gặp mà đã bị ba dọa
chết khiếp thì không xứng làm con rể của Chung Việt Đông ba!”
“Vậy ba dữ như thế nhưng Cẩn Nghiêm cũng không có bị ba dọa cho, như vậy thì đủ như cách rồi chứ?” Chung Thủy Linh mỉm cười tí tửng nhìn ông.
“Có đủ tư cách hay không phải để ba nói mới được.” Chung Việt Đông nói xong thì quay đầu trực tiếp nhìn qua Tô Cẩn Nghiêm.
Tô Cẩn Nghiêm cũng không có sợ hãi, anh nhìn Chung Việt Đông nói: “Bác
trai, hôm nay con đến thực ra chủ yếu là để đến ra mắt bác, chỉ là không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây trước rồi.”