Trong lòng cậu cả, mợ cả chắc chắn quan trọng hơn sinh mạng.
Nghĩ đến Mông Chỉ Nghi, nghĩ đến đêm qua mình cả đêm không về, ngay một cuộc điện thoại cũng không có, trong lòng anh không khỏi lo lắng. Lúc này
anh hận không thể bay ngay trở về bên cạnh cô, nắm lấy tay cô, ôm cô vào lòng và dùng hết tất cả dịu dàng cả đời này của anh mà yêu thương cô
thật tốt.
"Cậu cả!" Vũ Đàm bên cạnh thận trọng mở miệng.
"Vũ Đàm,
chuẩn bị xe về biệt thự." Đường Nại nói với Vũ Đàm, rồi kéo áo khoác âu
phục trên ghế dựa nhanh chân đi về phía cửa phòng làm việc, trong lòng
chỉ nghĩ phải mau chóng gặp được Mông Chỉ Nghi, anh cảm thấy mình không
thể chờ thêm một giây nào nữa.
"Nhưng mà cậu cả, cậu đã hẹn bà Cơ bảy rưỡi tối đi nhà hàng Hoa Vũ, cậu quên rồi sao?" Vũ Đàm có lòng tốt nhắc nhở, dù trong lòng anh cũng hiểu tình cảm sâu đậm mà cậu cả dành cho mợ cả, cũng như tâm trạng vội vã muốn gặp được cô ấy.
Nghe được Vũ Đàm
nhắc nhở, Đường Nại lập tức bình tĩnh lại, tất cả tàn nhẫn nơi đáy lòng
hóa thành nụ cười lạnh nguy hiểm: "Nhà họ Cơ tới thật đúng lúc!" Anh
chưa từng nghĩ tới nhà họ Cơ lại bắt nạt Mông Mông như thế, Cơ Nghị lại
có thể nhẫn tâm đưa Mông Mông vào bệnh viện tâm thần. Một người hoàn
toàn bình thường bị đưa vào bệnh viện tâm thần sẽ có hậu quả gì, Đường
Nại không cách nào tưởng tượng được. Chả trách Mông Mông căm hận nhà họ
Cơ như thế. Chả trách Mông Mông nhìn thấy bất cứ ai nhà họ Cơ đều không
kìm được phẫn nộ, thậm chí còn không tiếc bất cứ giá nào muốn hủy diệt
nhà họ Cơ. Chả trách, Mông Mông luôn phong ấn lòng mình, không cho bất
kỳ ai đi vào. Một người đã từng bị người mình yêu nhất và bạn bè phản
bội, một cô gái bị tra tấn suốt một năm ròng trong bệnh viện tâm thần
thì trái tim đã sớm thủng trăm ngàn lỗ rồi, ngoài phong bế lòng mình thì còn có thể như thế nào? Nhà họ Cơ lại có thể dám can đảm bắt nạt Mông
Mông của anh, thì dù anh có hủy diệt nhà họ Cơ, lăng trì tất cả người
nhà họ Cơ cũng cũng không thể giảm bớt được nỗi thống khổ một năm đó
của Mông Mông. Ánh mắt u ám của Đường Nại tràn đầy tàn nhẫn khát máu, sự hung ác lạnh lùng khiến người ta run rẩy: "Ai nhà họ Cơ sẽ đến bữa tiệc buổi tối?" Đường Nại thu hết tất cả hơi thở lạnh lẽo tàn nhẫn trên
người lại, nhìn Vũ Đàm hỏi."Chắc là chỉ có hai người bà Cơ và cô hai nhà họ Cơ. Hiện nhà họ Cơ không còn giống trước kia, mợ cả gần như đã dồn nhà họ Cơ vào con đường chết, hai ngày nay có lẽ cũng sắp không chống đỡ nổi rồi. Mấy ngày nay Cơ Nghị
vẫn luôn bận bịu, Cơ Tích Vy ngày nào cũng đi tìm cậu cả nhà họ Thiệu
mấy lần, đoán chừng muốn cậu ta ra tay cứu nhà họ Cơ." Vũ Đàm phân tích.
"Hừ, người phụ nữ ngu xuẩn Cơ Tích Vy này cứ để tự Mông Mông đi báo thù đi,
về phần nhà họ Cơ vận số đã đến, dù Thiệu Vĩnh Khiêm có ra tay cứu giúp
thì nhà họ Cơ đã không còn là nhà họ Cơ lúc đầu rồi. Giờ đây, vốn xoay
vòng của nhà họ Thiệu cũng không đủ cứu toàn bộ tập đoàn Cơ thị, nên
chắc chắn sẽ kêu gọi Nam Cung Hàn giúp đỡ. Đến lúc đó hai anh em này có
thể sẽ chia cắt nhà họ Cơ, Cơ Nghị là đang dẫn sói vào nhà." Đường Nại
chế giễu, cười lạnh một tiếng, nếu Đông Phương Thế Kiêu ở đây nhất định
sẽ tán thưởng Đường Nại: Chết tiệt, lại có thể suy nghĩ như Mông Mông,
quả nhiên là vợ chồng một cặp.
"Vậy buổi tối cậu cả định ra tay với
bà Cơ và cô hai nhà họ Cơ sao?" Vũ Đàm gần như đã có thể đoán được đại
khái. E là buổi tối cậu cả sẽ không để cho bà Cơ và cô hai nhà họ Cơ
được yên.
"Hãy tìm mấy gã cao to đến đây, tốt nhất là khỏe đẹp cân
đối, chà, đàn ông mạnh mẽ là được, không cần quá nhiều, mười tám tên là
đủ rồi, tiện thể liên hệ với mấy phóng viên, buổi tối có kịch hay mà chỉ có hai chúng ta xem thì có chút buồn tẻ." Đường Nại chợt nói với Vũ
Đàm, vẻ mặt hết sức tàn nhẫn, khiến Vũ Đàm không khỏi rùng mình một cái.
"Còn nữa, nhớ báo với đối phương, nhà hàng Hoa Vũ hết chỗ rồi, thời gian đổi đến tám giờ, địa điểm là 'Khiên Ngưu phường'." Cơ Tích Tương không phải rất thích anh sao, còn kêu gào muốn dâng hiến thứ tốt đẹp nhất cho anh
cơ mà, chà, cô ta đã muốn hiến, tất nhiên phải cho cô ta một cơ hội
hiến. Đường Nại anh thích nhất là giúp người.
"Cậu cả, 'Khiên Ngưu phường' này thế nhưng là nhà hàng của Ngưu Lang." Vũ Đàm nuốt nước bọt, liên tục xác nhận.
"Nhà hàng của Ngưu Lang thì không được sao?" Đường Nại nhíu mày, liếc nhìn Vũ Đàm ánh mắt lạnh lùng, hỏi.
"Vâng, tôi sẽ đi sắp xếp ngay." Vũ Đàm liên tục gật đầu, lao như gió ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc.Bên này vừa nhận được tin của Vũ Đàm bà Cơ không khỏi nhíu mày.
"Mẹ làm sao thế, trợ lý của anh Nại nói gì thế?" Suốt buổi chiều, Cơ Tích
Tương không ngừng thử quần áo. Cô gần như đã thử hết tất cả quần áo
trong tủ, cuối cùng cũng tìm được một bộ váy công chúa đẹp nhất mặc lên
người.
"Trợ lý Vũ nói, buổi tối anh Nại của con có bữa tiệc e là
không thể ăn cơm với chúng ta được, địa điểm và thời gian gặp mặt đổi
đến tám giờ ở Khiên Ngưu phường."
"Làm con sợ muốn chết, con còn
tưởng buổi tối anh Nại không tới chứ, không phải chỉ là đổi thời gian và địa điểm sao, không sao, mẹ xem con mặc thế này có đẹp không?" Nghe
thấy lời của bà Cơ, Cơ Tích Tương thở phào nhẹ nhõm, cười xòa một tiếng, nhìn bà Cơ hỏi.
Bà Cơ lại nhíu mày, bà cứ cảm thấy có chỗ nào không
đúng, nhưng nghĩ đến Đường Nại là người bận rộn nên buổi tối có bữa tiệc quan trọng cũng là bình thường. Hơn nữa, cái tên Khiên Ngưu phường này
nghe giống như một chỗ ăn chơi, vậy thì càng có lợi cho kế hoạch của bọn họ. Dù sao ở chỗ như vậy nếu Đường Nại thật xảy ra chuyện gì thì càng
thần không biết quỷ không hay, nên dù có nghi ngờ bà cũng đành gác lại.
Huống hồ từ khi bắt đầu, bà Cơ đã định hẹn gặp mặt tại chỗ ăn chơi,
nhưng lại sợ như vậy sẽ khiến Đường Nại hiểu lầm và cảnh giác, gây bất
lợi cho kế hoạch, nên bà Cơ mới hẹn ăn cơm tại nhà hàng Hoa Vũ. Như vậy
bọn họ càng bớt lo lắng, nghĩ thế bà Cơ cũng cảm thấy chuyện đêm nay có thể thành công.
Nhìn thoáng qua cách ăn mặc dịu dàng xinh đẹp của
con gái, bà Cơ không khỏi nghĩ ngợi. Đường Nại đột ngột dời địa điểm đến chỗ ăn chơi có phải thật ra đã sớm phải lòng Tương rồi không, anh ta
thấy nhà ăn Hoa Vũ quá nghiêm túc, không tiện động tay chân, nên mới hẹn tới nơi khác. Nghĩ vậy, nụ cười trên mặt bà Cơ càng rạng rỡ, càng tích
cực chọn quần áo cho Cơ Tích Tương.
Không thể không nói, bà Cơ đúng là đã nghĩ quá nhiều rồi.
Tám giờ tối, đúng hẹn bà Cơ đưa Cơ Tích Tương tới. Vừa đi vào Khiên Ngưu
phường, âm nhạc đinh tai nhức óc nhưng đầy tiết tấu đã đập vào mặt,
không ngừng đập thẳng vào màng nhĩ hai mẹ con.
Dọc đường gần như toàn thấy đàn ông vừa đẹp trai, vừa cường tráng khôi ngô, họ vừa nhìn thấy
bà Cơ và Cơ Tích Tương đã biết là người có tiền nên lập tức xông tới.
"Các người làm gì thế, cút, chúng tôi đến tìm người." Bà Cơ vừa giơ tay bảo hộ Cơ Tích Tương ở phía sau, vừa hoảng sợ la mắng.