"Cậu chủ nhà Nam Cung, tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Nam Cung phải không?"
Mông Chỉ Nghi chợt cười lạnh, ngước mắt nhìn Đông Phương Thế Kiêu khẽ gật đầu: "Không sai!"
"Đúng, anh nhớ ra rồi, mẹ của Thiệu Vĩnh Khiêm lại là dì của Nam Cung Hàn, như vậy tính ra Thiệu Vĩnh Khiêm và Nam Cung Hàn chính là anh em họ rồi."
Đông Phương Thế Kiêu chợt nghĩ ra, rồi kinh ngạc thốt lên một tiếng, sau đó không khỏi cười khẩy giễu cợt nói: "Nếu Cơ Nghị thật đi tìm nhà họ
Thiệu hỗ trợ thì nhà họ Cơ cũng không phải nhà họ Cơ nữa, chắc chắn nhà
họ Thiệu và nhà Nam Cung sẽ chia cắt nhà họ Cơ hơn phân nửa, đến lúc đó
Cơ Nghị hoàn toàn lâm vào tình thế bất đắc dĩ, nhất định sẽ đồng ý."
"Đúng, nên hiện Thiệu Vĩnh Khiêm vẫn luôn chậm chạp không hành động, mặc dù
anh ta đã giúp đỡ tập đoàn Cơ thị đè xuống không ít tin tức tiêu cực,
nhưng thực ra lại không có tác dụng thực chất gì, chính là vì đợi đến
thời khắc cuối cùng." Ánh mắt của Mông Chỉ Nghi càng thêm lạnh lùng.
"Buồn cười ở chỗ nhà họ Cơ còn luôn coi trọng người con rể Thiệu Vĩnh Khiêm
này chứ. Quả nhiên chẳng có kẻ quý tộc quyền thế nào là người tốt cả,
chà." Đông Phương Thế Kiêu thở dài một tiếng.
"Không phải anh cũng là nhà quyền thế sao, cậu ba Đông Phương." Mông Chỉ Nghi nhìn Đông Phương Thế Kiêu nhíu mày.
"Anh có là nhà quyền thế đi nữa thì thân phận vẫn kém xa em. E là ở toàn bộ
thủ đô này, ngay cả tổng thống cũng phải nể mặt em. Chà, em nói xem
thằng nhóc Đường Nại đó kết hôn được với em có lẽ là phúc tu mấy đời
đấy. Sớm biết thì anh đã lừa mang em chạy đi rồi, đến lúc đó còn có thể
khuếch trương nhà Đông Phương gấp bội." Gương mặt tuấn tú của Đông
Phương Thế Kiêu tràn đầy vui vẻ, trong ánh mắt cười lại che giấu yêu
thương và lưu luyến thật sâu, đáng tiếc, Mông Chỉ Nghi không nhìn thấy."Cậu ba Đông Phương, có vẻ như anh còn kém Đường Nại ba, bốn tuổi đấy, thế
mà anh lại gọi người ta là thằng nhóc, vậy anh là cái gì?" Mông Chỉ Nghi không khỏi cảm thấy buồn cười.
"Vì vậy mới nói Đường Nại là trâu già gặm cỏ non, ánh mắt em thật là kém cỏi, lại có thể tìm một trâu già như thế đến gặm, cũng không ngại ê răng sao." Đông Phương Thế Kiêu lạnh
lùng lẩm bẩm một tiếng. Anh bĩu môi khinh thường che giấu đi nỗi đau
đang dâng lên nơi đáy lòng, anh muốn chân thành xem Mông Chỉ Nghi như em gái và bạn bè tốt nhất.
"Trâu già, xưng hô này cũng không tệ, hôm
nào em sẽ nói cho anh ấy biết." Dứt lời, Mông Chỉ Nghi bỗng nhiên nghĩ
đến bóng lưng Đường Nại dời đi, đáy lòng hơi cảm thấy chua chát.
"Đúng rồi, Tiểu Dạ đâu?" Không nhìn thấy Dạ Sát, Mông Chỉ Nghi bèn hỏi.
"Hôm qua nghe thấy em bị thương thằng nhóc đó đã rất tức giận, sáng sớm nay
cậu ta đã lập tức trở về, nói là muốn đích thân đuổi theo điều tra ra
người chủ đã thuê Carlo."
"Bảo cậu ta cẩn thận chút, có tin gì anh
hãy thông báo cho em." Mông Chỉ Nghi từ trên ghế sofa đứng dậy, sửa sang lại quần áo của mình, âm thanh lạnh lùng nói.
"Buổi tối em không định mời anh ăn một bữa cơm sao, anh vì chuyện em bị ám sát mà tới, dù sao em cũng nên đãi anh một bữa chứ."
"Đi thôi, anh muốn ăn gì?" Lúc đầu Mông Chỉ Nghi định về nhà chờ Đường Nại, nhưng nghĩ đến người đàn ông đó chắc cũng sẽ không về sớm như thế nên
lập tức gật đầu đồng ý.
Hai người ăn xong cơm tối thì đã hơn chín
giờ, Mông Chỉ Nghi trở lại biệt thự nhưng Đường Nại vẫn chưa về, trái
tim cô không khỏi cảm thấy có chút vắng vẻ.
Lúc này điện thoại trong
tay đột nhiên rung lên, cô tưởng là Đường Nại, mở ra xem nhưng không
phải. Cô nhìn dãy số trên màn hình điện thoại di động, ánh mắt lạnh lùng tràn đầy oán hận và chán ghét.
"Có chuyện gì sao?" Âm thanh lạnh lùng không chút cảm xúc mà mang theo sự căm giận và chán ghét sâu sắc."Nghe nói con ở nước Z kết hôn với một người đàn ông?" Đầu điện thoại kia, âm thanh âm trầm uy nghiêm mang theo chút giận dữ, yếu ớt truyền tới.
Mông Chỉ Nghi không khỏi cười giễu một tiếng: "Xem ra đúng là ông đã già
rồi, nên cập nhật tin tức chậm hơn so với trước kia nhiều rồi."
"Làm
càn, ba mặc kệ con kết hôn hay chưa kết hôn, con hãy chia tay ngay với
người đàn ông đó cho ba, con đừng quên con là người đã có chồng chưa
cưới rồi." Đầu điện thoại kia, âm thanh đàn ông uy nghiêm âm trầm quát
Mông Chỉ Nghi, vẻ rất tức giận.
"Chồng chưa cưới sao, đó là người mà
các người đã định cho tôi, không phải con gái của người phụ nữ đó vẫn
luôn thích sao, tôi thưởng cho cô ta đấy." Mông Chỉ Nghi cười lạnh châm
chọc một tiếng, hết sức lạnh lùng và cuồng vọng.
"Mày... mày đang muốn tức chết tao sao?"
"Nếu điều này có thể tức chết ông thì cũng tốt, trong lòng tôi vẫn luôn cảm
thấy buồn nôn và căm hận, nếu ông chết rồi có lẽ tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút." Giọng điệu của Mông Chỉ Nghi đầy hăm dọa, lạnh lùng mà
khát máu.
Nghe xong đầu điện thoại kia bỗng truyền đến tiếng thở dài, giọng điệu cũng trở nên mềm mỏng hơn: "Ba biết con hận ba, nhưng có
nhiều thứ không phải không nói cho con mà là hiện còn chưa đến lúc, con
chỉ cần nghe lời ba là được. Chồng chưa cưới là người mà mẹ con chọn cho con, con nhất định phải kết hôn với cậu ta, thứ thuộc về con ba đều sẽ
giữ lại cho con, người ngoài đừng hòng mơ tưởng."
Nghe âm thanh phía
bên kia đột nhiên dịu xuống, mang theo chút bi thương và già nua, trong
lòng Mông Chỉ Nghi không khỏi có chút phức tạp, đáy lòng có chút căm
hận, cũng có chút đau lòng, cô mím chặt môi, ánh mắt lạnh lùng nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ. Một lúc lâu sau, Mông Chỉ Nghi mới yếu ớt, lạnh lùng
thốt lên: "Hôm qua tôi bị người ta ám sát, tốt nhất ông hãy cam đoan
người đó không phải cô ta, nếu không tôi sẽ không nương tay đâu."
Lạnh lùng nói xong, Mông Chỉ Nghi lập tức cúp điện thoại, biệt thự lớn như
vậy càng khiến cả người Mông Chỉ Nghi trở nên lạnh lùng hiu quạnh. Giờ
đây, cô bỗng cảm thấy hơi nhớ Đường Nại rồi.
Hôm sau, Vũ Đàm vội vã
đẩy tung cửa văn phòng Tổng giám đốc, ngay cả việc gõ cửa cũng quên mất. Nhìn Vũ Đàm vẻ mặt nghiêm túc đi đến, Đường Nại không khỏi nhíu mày,
ngước mắt nhìn Vũ Đàm.
"Cậu chủ, đây là cậu bảo tôi điều tra việc
liên quan tới cô chủ và nhà họ Cơ. Mặc dù chỉ tra được một chút, nhưng
tôi nghĩ tôi đã hiểu tại sao cô chủ muốn đối phó nhà họ Cơ như thế, cậu
cần phải chuẩn bị tâm lý trước khi xem." Sắc mặt Vũ Đàm rất khó coi,
gương mặt thâm tình hơi tái đi, nhìn Đường Nại có chút lo lắng nói.
Điều này không khỏi khiến Đường Nại càng nhíu chặt mày, chẳng lẽ ân oán giữa nhà họ Cơ và Mông Mông thật ghê gớm như vậy sao, ngay cả Vũ Đàm cũng bị dọa đến thế này. Đường Nại gần như hơi run rẩy tiếp nhận túi tài liệu
Vũ Đàm đưa tới, nhìn thoáng qua sắc mặt anh hơi tái nhợt. Anh kéo nút
thắt trên túi tài liệu, lấy tài liệu bên trong ra, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm khẽ đảo qua tài liệu điều tra trong tay, càng xem anh càng cảm
thấy kinh hãi, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, hai tay không kìm được khẽ
run lên. Ánh mắt sâu thẳm trở nên lạnh lùng, lóe lên sát ý và khát máu.
Cả người anh không hề che giấu tỏa ra sự lạnh lùng tàn nhẫn, ánh mắt
hung ác, giống như một con báo săn đang nổi giận.
Thấy Đường Nại như
vậy, Vũ Đàm cảm thấy hết sức kinh hãi. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, khi
cậu chủ nhìn thấy nội dung trên tư liệu chắc chắn sẽ không kìm được phẫn nộ, nhưng khi Đường Nại trở nên tàn nhẫn điên cuồng giống một con báo
săn vẫn khiến Vũ Đàm hết sức kinh hãi.