Cô bước vào trong cùng Cao Lang, đúng lúc Mai Trúc bước tới, trên tay cầm
một ly rượu vang đỏ. Nhìn cô ta vô cùng duyên dáng trên bộ váy body kim
sa đỏ, với độ dài khiêm tốn tới lưng trừng bắp đùi.
Vừa sexy lại vừa quyến rũ, trang điểm cũng không quá đậm, nhìn rất
hài hòa và thần thái. Cô ta đứng trước mặt anh, nụ cười chào xã giao
duyên dáng đầy quyến rũ. Cô ta vừa đưa rượu cho anh vừa nói:
"Chào Chủ tịch!"
Mai Trúc quay ra phía cô và nói tiếp
"Thanh Di...hôm nay em rất xinh đẹp đấy!"
Cao Lang cũng nở nụ cười xã giao, anh nhận lấy ly rượu trên tay Mai
Trúc, Thanh Di cười tươi vui vẻ, cô nhanh chóng đáp lại cô ta:
"Cảm ơn chị, nhìn chị cũng thật quyến rũ!"
Mai Trúc bước sang đứng cạnh Thanh Di, cô ta nhìn cô từ trên xuống
dưới, nhìn từ khuôn mặt ngây thơ cho tới vóc dáng quyến rũ, cô ta nói
"Em không uống được rượu thì ở bàn kia có nước hoa quả, chị dẫn em ra chọn đồ uống!"
Thanh Di hướng mắt về phía tay Mai Trúc chỉ, cô vui vẻ gật đầu, từ
nhỏ cho tới lớn, cô đặc biệt thích uống nước hoa quả, khi nghe tới Mai
Trúc nói thế, mắt coi như sáng ngời cả lên, Thanh Di nói với Cao Lang
với giọng điệu vô cùng hứng thú
"Em đi chọn đồ uống cùng Mai Trúc, anh cứ đi làm việc của anh đi! Lát nữa mình gặp nhau!"
Cao Lang xoa nhẹ đầu cô rồi đáp lại
"Được!"
Đoạn đường bước tới bàn nước, Mai Trúc nắm tay Thanh Di rồi khen ngợi
"Công nhận...Chủ tịch nuông chiều em thật đấy! Chị ngưỡng mộ em quá đi thôi!"
"Vậy chị mau kiếm người yêu đi còn gì? Nếu không...chị sẽ ế tới già bây giờ!"
"Cái con nhỏ này, gu của chị ấy...giống kiểu chủ tịch Cao kìa, mà em
biết không? Chị đã tìm được rồi, có một người y hệt chủ tịch đã tán tỉnh chị đó!"
Thanh Di tỏ rõ niềm vui trong đôi mắt sáng long lanh của cô, cô thật
sự rất mừng cho Mai Trúc khi đã tìm được mảnh ghép của cuộc đời, cô
không biết gu của Mai Trúc là gì hay như nào, cô chỉ cần cô ta vui, cô
ta hạnh phúc là Thanh Di đã thấy vui lắm rồi.
Tiến tới bàn nước, Thanh Di lướt một lượt những loại thức uống xa xỉ, có những loại nước cô đã từng nhìn, có những loại cô đã từng uống, một
số khác thì chưa uống bao giờ. Nhưng tính cô nếu đã luôn thích thứ gì đó rồi thì sẽ là thích mãi. Cô trước giờ luôm say mê nước cam, vì thế cô
đã chọn nó. Căn bản là cái bình nước cam này chỉ còn đủ cho hai người,
cô cũng không thể tham lam uống hết, nên đã đổ vài cốc và nhường lại một cốc cho người cuối cùng.
"Nước cam rất tốt cho cơ thể, em thật biết chọn đấy nha!"
Thanh Di thích thú như con nít, mắt cô sáng ngời nhìn bình nước cam, cô ôm lấy cánh tay Mai Trúc và đáp lại
"Em luôn cuồng vì nó mà! Haha!"
Đằng xa xa có một cô gái gọi Mai Trúc, cô ta vội vàng nói nhanh
"Chị ra kia có chút việc đã nhé! Bên tổ thiết kế chắc lại có việc rồi!"
Nói xong, chị ta từ biệt Thanh Di và rảo bước trên đôi cao gót mười
phân, đi được mấy bước chân, Mai Trúc quay lại nói tiếp vói cô
"Chút nữa chị quay lại luôn đấy!"
Cô nhanh chóng gật đầu đáp lại "Được!"
Thanh Di cảm thấy thật lạc lõng, cô đứng và nhìn ly nước cam đang
sóng sánh, vừa hay đang khat, cô một nơi cạn sạch. Ngay sau đó là giọng
nói đầy quen thuộc vang lại bên tai
"Người thì đẹp mà uống cốc nước cam...chậc chậc...mất hết hình tượng!"
Cô xuýt sặc, cố nuốt ngụm nước cam cuối cùng xuống cổ họng và đưa mắt về hướng giọng nói, thì ra là Phong Uyển, con nhỏ đó cũng đang lấy nước cam đổ vào ly của mình trên tay. Thanh Di liền cà khịa
"Mất hình tượng mà em còn uống à? Nhìn em đang xinh thành xấu kìa!"
"Chị này nữa!"
Cô cùng nó đứng buôn dưa lê, bán dưa chuột độ tầm mười phút, bụng cô
cảm thấy rất khó chịu, thật sự là cô muốn...đi nặng lắm rồi. Cô vội vàng một tay với lấy tay Phong Uyển, tay còn lại ôm bụng và kêu nhỏ
"Phong Uyển, bỗng dưng...chị đau bụng!"
Phong Uyển cũng cảm thấy cái bụng của mình cũng lạ lạ, nó ôm cái bụng với gương mặt muôn vàn câu hỏi vì sao đang kêu ùng ục kia, nó thều thào nói không ra hơi
"Hay do mình chưa ăn sáng nên bị đau dạ dày! Em cũng cảm thấy đang muốn đi vệ sinh!"
Thanh Di nghĩ đi nghĩ lại cũng không phải là do sáng chưa ăn mà đã
uống nước cam. Nếu là đau dạ dày thì chỉ là đau bụng thôi, không thể nào lại muốn đi nặng được, cô bị đau dạ dàu nên rất hiểu. Vừa lúc Thanh Di
nói ra cũng chính là lúc Phong Uyển đồng thanh
"Do nước cam có vấn đề!"
Cô cùng Phong Uyển nhìn chăm chăm bình nước cam vô cùng xa xỉ, minh
chứng chi sự xa xỉ chính là bình nước đựng trong suốt, thi thoảng lại có đốm vàng lấp lánh, nó chính là vàng thật. Nghĩ đi nghĩ lại chắc là do
vắt phải quả cam có vấn đề thôi. Chuyện này là chuyện hết sức bình
thường.
Phong Uyển nhăn mặt bắt đầu lẩm bẩm trách móc
"Làm ăn cái kiểu gì vậy chứ? Trước giờ sinh nhật tập đoàn, chưa bao
giờ em gặp cái trường hợp oái oăm này. Chuyện này em phải nói với Cao
Lang!"
Thanh Di vội vàng che miệng Phong Uyển lại, một phần là cô không muốn ai nghe thấy sẽ làm mất uy tín công ty, thứ hai là không muốn làm anh
bận tân tới bất cứ chuyện gì nhỏ nhặt, còn lại là không muốn làm phiền
anh đang nói chuyện với khách.
"Thôi, không may thôi mà, lúc chị lấy nước cam, trong bình cũng chỉ
còn vỏn vẹn một ly đầy thôi. Chắc những người trước đó uống họ cũng đã
bị rồi. Nên em thấy đấy, có ai lên án việc này đâu, đâu có cái gì cũng
hoàn hảo! Chúng ta vào WC thôi!"
"Nghe chị nói thì cũng hợp lý, thôi được rồi, em nghe chị...Tha cho họ lần này!"
Cô với Phong Uyển ôm bụng lò rò đi vào WC, bước tới cửa, không nhịn
nổi liền lon ton đi vào teong, vừa bước vài thì nhìn thấy cảnh không nên thấy, chính là...vào nhầm WC nam.
Phong Uyển vội vàng thanh minh
"Là...là chúng tôi vào nhầm, xin...xin lỗi!"
Nói xong, nó dẫn cô chạy thục mạng ra ngoài. Ngay sau đó, WC nữ ngay
bên cạnh, không chần chừ cô và Uyển lao vào mỗi người một phòng và...
Hơn mười phút trôi qua...
Thanh Di ôm bụng thở phào một cái, cô cảm thấy cái bụng như nhẹ tênh, giống như trút được khối đá to trên người mang ném xuống sông. Phong
Uyển vui cười hớn hở đi ra rửa tay, nét mặt nó còn lố hơn cả cô.