Nhưng trước khi đăng ký, Hoắc Khải đã kiểm tra trước rồi. Trong số
các thương hiệu có liên quan đến giảm béo thì không có từ nào liên quan
đến Giáp Tử hết. Anh cũng chưa từng biết đến công ty giảm béo nào trong
nước lại có tên giống vậy cả.
“Không chỉ là Giáp Tử thôi đâu, cả thương hiệu Ất Sửu sau này cũng đã có người lấy ra dị nghị, muốn ngăn cản việc xét duyệt của chúng ta!”,
lại có nhân viên bước đến báo cáo.
“Sao lại thế được?”, Ninh Thần vội vàng lấy máy tính bảng từ trong tay nhân viên kia ra xem.
“Sao lại trùng hợp đến vậy được, trước khi chúng ta đăng ký thì làm
gì có công ty nào có tên như vậy. Tôi đã tra bao nhiêu lần rồi, sao đột
nhiên lại xuất hiện nhiều công ty như vậy chứ?”, Giản Tư Tư không vui
nói.
Mặc dù cô ấy không hiểu nhiều về việc đăng ký thương hiệu, nhưng cô ấy vẫn tham gia vào một số công tác cơ bản.
Hiện giờ việc xét duyệt bị dừng lại giữa chừng đồng nghĩa với việc toàn bộ công sức của cô ấy bị bác bỏ.
“Không có trùng hợp gì ở đây cả, rõ ràng là chúng ta đang bị người
khác cố tình công kích”, Hoắc Khải không cầm lấy máy tính bảng mà Ninh
Thần đưa cho. Với anh, có xem hay không cũng chẳng quan trọng.
Hoắc Khải quay đầu lại nhìn các cửa hàng bán dụng cụ thể thao rồi
nói: “Việc thương hiệu của chúng ta bị người khác ác ý tố cáo thì có thể lí giải được, cả việc cửa hàng giả mạo cũng thế. Thương hiệu tương đồng không phải việc gì lạ, vì dù sao những chuyện này cũng rất dễ làm. Tuy
nhiên, dụng cụ thể thao là ý tưởng chúng ta vừa mới nghĩ ra. Những cửa
hàng này vừa mở ra đã lập tức cho những sản phẩm này lên kệ hàng, khiến
tôi thấy hơi kỳ lạ. Gọi điện cho tổng quản lý Mục xem tình hình bên đấy
thế nào đi”.
“Vâng, em sẽ gọi luôn!”, Ninh Thần vội vàng lên tiếng rồi gọi điện cho Mục Thế Kiệt.
Lúc cô đi gọi điện thì Hoắc Khải cũng không nghỉ ngơi. Anh bảo Giản
Tư Tư đi điều tra giấy phép kinh doanh của các cửa hàng giả mạo kia, để
xem giữa bọn họ có mối liên hệ gì với nhau không.
Vậy mới có câu cây cao thì đón gió lớn.
Hoạt động giảm cân của công ty có hiệu quả quá tốt và nổi tiếng trên
toàn quốc. Trong danh mục giảm cân, thì cửa hàng Hi Vọng Mới rõ ràng là
đứng đầu.
Có người đứng đầu thì sẽ có người đứng thứ hai, thứ ba, thứ tư…
Đừng cho rằng đó chỉ là cách biệt về thứ hạng, trên thực tế thì doanh số cũng chênh lệch nhau vô cùng.
Cửa hàng của Hoắc Khải có doanh thu tháng của thực phẩm giảm cân là
hơn chín trăm ngàn, mà doanh số của hạng hai thì mới hơn mười ngàn một
chút.
Cách xa nhau đến hai, ba mươi lần như vậy thì ai mà chịu nổi?
Ai mà chẳng biết sản phẩm của các nhãn hàng đều có cùng một công
thức. Trong tình huống công hiệu của các sản phẩm đều giống nhau thế mà
lại có một sự cách biệt lớn đến vậy thì thật sự khó mà cho qua nổi.
Bởi vậy mà các cửa hàng giả mạo mọc lên như nấm cũng là chuyện bình thường.
Có những người là muốn ké sự nổi tiếng, nhưng có những người lại cố ý bán hàng giả hàng nhái để làm hỏng danh tiếng của công ty chi nhánh
Giáp Tử.
Đây là những thủ đoạn cạnh tranh bẩn thường gặp, Hoắc Khải cũng chẳng lạ hay cho rằng đây là chuyện gì đáng kinh ngạc.
Nhưng chỉ có chuyện dụng cụ thể thao lại khiến anh nhạy cảm thấy được là có gì đó không bình thường. Hơn nữa, trong số các cửa hàng này có
một nơi còn đăng bài quảng cáo rằng sẽ ra một loại nước uống giảm cân
mới trong vòng ba ngày nữa.
Nhìn thì có thể thấy là trong nước có rất nhiều nhãn đồ uống, nhưng
thực ra thì trong số 80% thị phần đó đều do mấy nhãn hàng chiếm đóng,
còn lại bảy, tám hãng kia thì chia nhau số thị phần còn lại.
Mà tính đến nay, ngoài công ty chi nhánh Giáp Tử ra thì chỉ còn một
công ty chuyên kinh doanh đồ ăn nhẹ là bán đồ uống có chức năng giảm
cân.
Các công ty cạnh tranh kia không phải là không nghĩ đến việc chế tạo
đồ uống, nhưng bọn họ không muốn đầu tư vì việc nghiên cứu ra được một
loại nước vừa khẩu vị hợp với nhu cầu của mọi người lại vừa không có
calories là cực kỳ khó.
Cho dù chỉ đơn thuần là mô phỏng khẩu vị thì cũng phải tốn hai, ba tuần mới làm được.
Hiện giờ, cửa hàng giả mạo này lại thông báo rằng sắp đưa một loại
nước uống giảm cân lên thị trường và còn đang bày bán dụng cụ thể thao,
khiến cho Hoắc Khải cảm thấy nghi ngờ rằng có người đã tiết lộ bí mật ra ngoài.
Nếu chỉ đơn thuần là tiết lộ bước đi tiếp theo trong quá trình kinh
doanh thì cũng không quá nghiêm trọng, nhưng nếu làm lộ cả công thức đồ
uống ra thì lại là vấn đề lớn rồi đấy.
Đừng thấy công ty chi nhánh Giáp Tử không đầu tư nhiều vào phần
nghiên cứu nước uống mà cho rằng sản xuất nước uống giảm cân là dễ. Thực ra, có thể dùng số tiền ít như vậy để tạo ra một sản phẩm như thế trong thời gian ngắn thì phải có đến 90% là nhờ vào may mắn.
Làm ăn là như vậy, có những lúc may mắn thì sẽ thuận lợi trăm bề. Một khi đen đủi thì đầu tư bao nhiêu lỗ vốn bấy nhiêu.
Về thành quả nhờ may mắn mà có được này, Hoắc Khải vẫn đánh giá rất cao.
Mặt khác, Ninh Hạo Bân đang ngồi nhìn mọi người bận rộn đi lại và cũng thấy Hoắc Khải đang chau mày.
Bên ngoài thì anh ta tỏ vẻ bình tĩnh nhưng bên trong thì sướng như điên.
Đừng tưởng rằng có một cái hoạt động kiếm ra tí tiền mà nghĩ bản thân an ổn được. Giờ thì sao nào? Tôi cho anh ít phiền phức xem anh có giải
quyết được không?
Trình độ thấp thì chỉ có vậy thôi, gặp chút khó khăn cũng chỉ biết ôm đầu đập vào tường!
Ninh Hạo Bân hoàn toàn không có chút cảm giác tội lỗi nào cả. Anh ta
một mực cho rằng bản thân đã xé toạc được bộ mặt thật của đôi vợ chồng
kia, cho mọi người thấy được trình độ cực kỳ kém của họ.
Anh ta chưa từng nghĩ rằng những chuyện mình đã làm sẽ mang đến thảm họa to lớn cho bất kỳ công ty nào.
Ban đầu vì sao công ty chi nhánh Giáp Tử lại rơi từ vị trí có doanh
thu hàng năm hơn trăm triệu xuống mức Hoắc Khải chỉ cần tốn có tám triệu là mua được rất nhiều cổ phần?
Còn không phải vì công thức chủ chốt đã bị lộ hay sao?
Những công ty toàn cầu tầm cỡ luôn luôn giữ cho công thức được tuyệt
mật. Ví dụ như công ty Cocacola chỉ bán mỗi một loại nước uống nhưng lợi nhuận luôn vượt quá 99%. Không một ai biết người nắm giữ công thức của
họ ở đâu nên muốn trộm cũng khó.
Nghe nói là từ mấy chục năm trước đã có người chịu bỏ ra cả hàng trăm triệu đô để mua công thức mà còn không mua được.
Ninh Thần nhanh chóng ngắt điện thoại và nói với Hoắc Khải: “Tổng
quản lý Mục nói công ty chi nhánh bên đó không có vấn đề gì hết, vẫn như cũ. Nhưng hiện tại có một vài doanh nghiệp kinh doanh dụng cụ thể thao
đã bắt đầu gọi cho bên đó hỏi xem có đang cần thuê nhà máy không, bọn họ sẽ bán với giá thấp hơn cho”.
Mục Thế Kiệt còn đamg thấy khó hiểu, rõ ràng là chỉ vừa mới quyết
định bán dụng cụ thể thao và phòng R&D mới đang tiến hành khai thác
công thức học. Đừng nói đến chức năng và hình dáng thế nào, đến cả vật
liệu còn chưa chốt được, thế mà đã có người đến hỏi rồi?
Nhưng ông ta cũng không quan tâm lắm, dù sao cũng có bao nhiêu người
trong công ty biết, có người vô tình nói ra trong lúc khoe khoang cũng
là chuyện bình thường.
Nghe Ninh Thần nói vậy thì Hoắc Khải mới im lặng một hồi rồi nói: “Em gọi cho Mục Thế Kiệt bảo ông ta đến phòng R&D rồi tập hợp lại toàn
bộ, sau đó hỏi từng người một. Anh nghi ngờ có người đã để lộ công thức
đồ uống”.
“Hả?”, Ninh Thần hoảng hốt.
Mặc dù trong kinh doanh, cô không thể đạt đến trình độ cỡ Hoắc Khải,
nhưng vẫn hiểu được chuyện công thức bị lộ có ý nghĩa gì. Vết xe đổ của
công ty chi nhánh Giáp Tử vẫn còn đó, ai dám khinh thường đâu?
Nhưng tại sao lại bị lộ được chứ?
Người ở phòng R&D đều do đích thân Hoắc Khải và Ninh Thần quản
lý, cũng đã ký hợp đồng bảo mật. Nếu làm lộ ra thì sẽ phải bồi thường
hàng chục triệu.
Mà dù gì đây cũng chỉ là một loại đồ uống, tính đến giờ thì vẫn chưa
thể hoàn toàn thể hiện ra được tiềm lực nào đáng sợ cả, ai lại chịu tốn
mấy chục triệu để mua nó chứ?
Mặc dù cho rằng chuyện này không có khả năng gì nhiều, nhưng Ninh Thần vẫn muốn tin phán đoán của Hoắc Khải hơn.
Suy đoán của anh chưa bao giờ là sai, ngày trước không, bây giờ cũng sẽ không.
Nghĩ đến việc công thức có lẽ đã bị người ta trộm mất, Ninh Thần không thể chịu được mà phải đứng dậy gọi cho Mục Thế Kiệt.
Ở đầu dây bên kia, khi biết được công thức đồ uống có khả năng đã bị
lộ ra ngoài, Mục Thế Kiệt cũng sửng sốt, vội vàng nói: “Không thể nào?”
“Bất kể là có thể hay không thì vẫn có tỉ lệ dính, cần phải tra! Tất
cả mọi người trong phòng R&D dạo này liên lạc với ai, nhật ký giao
dịch thế nào, tra hết cho tôi! Ông cũng phụ trách luôn mảng luật sư đi,
chuẩn bị mọi thủ tục, đừng để người khác nắm lấy đuôi”, Ninh Thần nói.
Trong lòng tuy rối, nhưng lúc phân việc, Ninh Thần vẫn tỏ vẻ vô cùng
bình tĩnh. So sánh với lúc vừa bắt đầu kinh doanh thì đã là một tiến bộ
cực lớn rồi.
Mục Thế Kiệt biết tính nghiêm trọng của chuyện này nên lập tức trả
lời: “Được, tôi sẽ làm ngay. Nhưng tôi thấy việc này khả năng không
cao”.
“Không cần biết có cao hay không, cứ tra đã rồi tính!”, Ninh Thần đanh giọng nói.
Sau khi cúp điện thoại, cô lập tức quay lại chỗ Hoắc Khải và hỏi xem nên làm thế nào.
Hoắc Khải đã nghĩ xong bước tiếp theo, bèn nói: “Không cần biết kết
quả là gì, chúng ta đều phải tính đến trường hợp tồi tệ nhất, chuẩn bị
tố cáo thôi”.