“Tố cáo? Có ích gì không anh?”, Ninh Thần lo lắng nói: “Hiện giờ có
biết bao nhiêu là cửa hàng Taobao giả mạo, chỉ nguyên phí tố cáo thôi
cũng đã cao lắm rồi ấy”.
“Chúng ta có thể bắt một hai chỗ để làm gương, giết gà dọa khỉ, như
vậy thì sẽ không tốn nhiều phí đâu”, Giản Tư Tư ở bên cạnh nói.
Hoắc Khải lắc đầu, phủ định: “Đối tượng cần tố cáo không phải những
cửa hàng giả mạo đó đâu, tổng giám đốc Ninh nói đúng đấy, nhiều cửa hàng quá, phí tố cáo sẽ rất cao, cùng với đó là bị tốn rất nhiều sức. Tôi
bảo mọi người chuẩn bị, là để tố cáo những kẻ đang có mưu đồ xấu kìa.
Mặc dù hiện giờ tôi vẫn chưa chắc chắn lắm, nhưng tôi cho rằng tỉ lệ cao là có người đã làm lộ công thức. Chuẩn bị trước cũng là để tránh cho
chúng ta phải luống cuống khi chuyện đó xảy ra thật. Lát nữa tôi sẽ đến
công ty chi nhánh nhà họ Cơ một chuyến, bộ phận pháp chế bên đó làm ăn
khá ổn, có thể mượn dùng một chút”.
“Dùng luật sư của công ty chi nhánh nhà họ Cơ sao? Cơ Hương Ngưng sẽ không…”
“Không sao đâu”, Hoắc Khải vẫy tay nói: “Cô ấy sẽ không nói gì đâu mà còn thấy vui là đằng khác ấy. Bởi vì chỉ khi hoàn toàn tin tưởng thì
mới đồng ý sử dụng luật sư của bọn họ”.
Ninh Thần nghĩ một lúc rồi cũng không phản đối nữa.
Cô biết rõ chuyện xảy ra giữa Cơ Hương Ngưng và Hoắc Khải, biết hai
người còn có một vài chuyện phiền phức nữa, nhưng trước khi bọn họ trở
mặt thì cô cũng không dám nói gì.
Ông bà chủ đã quyết định rồi thì Giản Tư Tư cũng chỉ đành nghe theo.
Hoắc Khải giao cho cô ấy đi làm chuyện này luôn, không cần biết là
điều tra cái gì, cô ấy có thể lấy danh nghĩa của Ninh Thần để làm. Có ai dám phản đối hay đứng ra ngăn cản thì có thể nói với anh hoặc Ninh
Thần.
Ai có mắt nhìn đều hiểu được Hoắc Khải đang rất tin tưởng Giản Tư Tư và xóa cô ấy ra khỏi danh sách nghi ngờ làm lộ thông tin.
Những người được tuyển cùng đợt với Giản Tư Tư không vì thế mà cảm
thấy ghen tỵ hay bất mãn, họ chỉ đang cực kỳ hâm mộ cô gái này mà thôi.
Công ty Hi Vọng Mới có một con đường phát triển xán lạn, nếu được cấp trên tin tưởng thì tương lai đúng là sẽ phát triển vượt bậc.
Còn Ninh Hạo Bân thì chỉ bĩu môi khinh bỉ.
Mặc dù Hoắc Khải nói muốn điều tra ra người đã làm lộ bí mật, nhưng anh ta không hề cảm thấy lo lắng.
Người đưa anh ta đến phòng R&D hôm ấy đã uống say bét nhè, e là
chẳng còn nhớ nổi cái gì. Mà dù có nhớ thì chắc chắn cũng chẳng dám nói
ra.
Nếu không, đây sẽ được quy vào tội vi phạm hợp đồng bảo mật, tiền vi
phạm hợp đồng là tận mấy chục triệu, ai dám nói là mình đã làm lộ cơ
chứ?
Mà Ninh Hạo Bân chỉ chụp ảnh chứ không hề dùng USB, nên chẳng sợ bị lộ dấu vết.
Điều duy nhất cần chú ý chính là phải cắt đứt liên lạc với công ty
kia, không được để ai phát hiện là bọn họ có liên hệ với nhau.
Lời hứa thưởng tiền mặt, biệt thự, xe sang lúc trước, Ninh Hạo Bân
cũng đã nghĩ xong. Anh ta định để cho bố mẹ mình đứng tên nhận lấy.
Dù có điều tra kiểu gì đi nữa, có đi truy tìm lịch sử giao dịch cá
nhân thì cũng chẳng có quyền mà điều tra đến thông tin của người thân
đâu, vì đó là vi phạm nhân quyền.
Khi đã sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, Ninh Hạo Bân thậm chí còn vui đến mức ngâm nga vài câu hát.
Công ty càng loạn lạc thì anh ta càng vui.
Sau khi xác định được bước đi tiếp theo, thấy vẻ mặt lo lắng của Ninh Thần, Hoắc Khải không đi nói với cô về chuyện liên quan đến Phan Tư Mễ
nữa.
Đó đều là chuyện nhỏ, không việc gì phải tăng thêm phiền phức cho Ninh Thần vào lúc cô đang rối trí hết.
Sau khi mọi chuyện kết thúc thì nói vẫn kịp mà.
Đây là lần nguy cơ đầu tiên mà công ty Hi Vọng Mới gặp phải từ khi
thành lập cho đến nay. Nếu xử lý không tốt thì tương lai của họ sẽ giống hệt kết cục của công ty chi nhánh Giáp Tử.
Bất kể là Giản Tư Tư hay là Ninh Thần hoặc là ai khác thì đều không dám lơ là với chuyện này.
Nhưng Hoắc Khải thì lại trông có vẻ rất thư thái.
Ngoài việc đến công ty chi nhánh nhà họ Cơ để tìm người của bộ phận
pháp chế đến thảo luận việc tố cáo ra thì anh hầu như chẳng làm gì cả.
Ninh Thần cho rằng nguy cơ này là một việc vô cùng nghiêm trọng, nhưng Hoắc Khải thì lại thấy nó chỉ là một chuyện cỏn con.
Bất luận là có tìm được người làm lộ bí mật hay không thì anh cũng
không thiếu cách để giải quyết chuyện này. Các nhà tư bản đứng đầu đã có vô số thủ đoạn để đối phó từ lâu rồi.
Điều duy nhất khiến Hoắc Khải để ý chính là thân phận của người làm lộ ra bí mật.
Rốt cuộc là nhân viên bình thường hay là những người thân thiết ở ngay bên cạnh đây?
Nếu là trường hợp trước thì không quan trọng, lần sau làm chặt hơn
trong việc bảo mật là được, nhưng nếu là trường hợp sau thì thật sự
không tốt chút nào.
Bản thân Hoắc Khải sống lại ở một thân xác khác chính là vì bị người
gần gũi nhất phản bội, cho nên anh không muốn bước lên vết xe đổ một lần nữa.
Chuyện này mà xảy ra thì nỗi đả kích về tinh thần còn khó chịu hơn việc tổn thất một mớ tiền.
Không ai hiểu được suy nghĩ của Hoắc Khải, đến cả Cơ Hương Ngưng còn
không nhịn được mà chủ động tới hỏi anh: “Công ty anh gặp chuyện hả?”
“Ừ, một rắc rối nhỏ”, Hoắc Khải đáp.
Vẻ bình tĩnh của anh khiến Cơ Hương Ngưng thấy tức giận.
Rắc rối nhỏ?
Sau khi Hoắc Khải tìm bộ phận pháp chế thì cô ấy đã gọi điện cho Ninh Thần hỏi xem đã xảy ra việc gì. Khi biết được công thức đồ uống của
công ty có khả năng đã bị lộ ra thì Cơ Hương Ngưng cũng hiểu được việc
này có ý nghĩa gì.
Cứ tưởng rằng Hoắc Khải sẽ vội vàng nghĩ cách tìm ra kẻ làm lộ bí
mật, ai mà ngờ anh lại đi tìm luật sư đến công ty Hi Vọng Mới rồi yên ổn ngồi xử lí công việc của công ty chi nhánh nhà họ Cơ.
Mặc dù nói anh tuân thủ cương vị công tác và làm nhiều việc cho công
ty chi nhánh nhà họ Cơ khiến Cơ Hương Ngưng có thể thả lỏng hơn một
chút, nhưng thái độ của anh lại khiến người khác cảm thấy bất mãn.
Chuyện lớn như vậy mà sao anh vẫn bình tĩnh mà làm được chuyện khác? Anh phải lo lắng, lòng như lửa đốt mới phải chứ?
“Lo lắng có tác dụng gì không?”, Hoắc Khải ngẩng đầu lên nhìn cô ấy
và nói: “Chuyện làm lộ bí mật thì tôi đã cho người điều tra rồi, việc
chuẩn bị tố cáo cũng đang được tiến hành. Tối nay tôi sẽ sắp xếp lại quy định bảo mật an toàn rồi gửi cho toàn thể nhân viên. Nếu lo lắng có thể khiến kết quả thay đổi thì tôi cũng không ngại đi chạy mấy vòng cho mồ
hôi rơi đầy đầu đâu”.
Hoắc Khải nói rất đúng. Chuyện nên làm thì đã làm rồi, có lo lắng cũng chẳng ích gì.
Nhưng anh nói như vậy lại càng khiến Cơ Hương Ngưng không thể thích ứng nổi.
Bất kể là công ty xảy ra việc gì, là một người phụ trách, cô ấy luôn
cảm thấy lo lắng vô cùng, đứng ngồi không yên, nào có giống Hoắc Khải,
cứ như một người qua đường vậy, khiến người ta nghi ngờ rằng không biết
đây có phải công ty của anh không nữa.
“Nhưng anh không sợ nếu xử lý mọi chuyện không tốt thì công ty sẽ đi đời hay sao?”, Cơ Hương Ngưng hỏi.
“Sợ với lo lắng cũng giống nhau thôi, chẳng ảnh hưởng gì được đến kết quả hết, ngược lại còn ảnh hưởng đến phán đoán của bản thân. Sau khi
mất đi năng lực phán đoán thì mọi quyết định cô tạo ra cũng sẽ trở nên
sai lầm. Vì vậy, không việc gì phải cảm thấy bi quan cả”, Hoắc Khải đáp.
Cơ Hương Ngưng im lặng không nói. Một lúc lâu sau, cô ấy mới nhìn
Hoắc Khải và hỏi: “Tôi bỗng nhiên cảm thấy anh thật đáng sợ. Dường như
mọi chuyện anh đều có thể hoàn thành với thái độ rất thờ ơ, thậm chí còn khiến người ta cho rằng anh đang đeo một lớp mặt nạ”.
Hoắc Khải nghe vậy thì sửng sốt. Anh chưa kịp phản ứng lại thì Cơ Hương Ngưng đã rời đi rồi.
Nghĩ đến những gì Cơ Hương Ngưng nói, Hoắc Khải tự vấn lại bản thân rồi lắc đầu, không cười nữa.
Phản ứng của anh có lẽ đã quá mức bình tĩnh, nhưng có liên quan gì đến đeo mặt nạ đâu cơ chứ?
Anh đâu có biết hiện giờ Cơ Hương Ngưng đang có một cái nhìn phiến
diện về mình. Cô ấy luôn cảm thấy dù là chuyện gì đi nữa, Hoắc Khải đều
núp trong bóng tối và không bày tỏ ra cảm xúc của mình.
Ngay cả khi công ty bản thân lập ra gặp phải nguy cơ lớn như thế mà
anh còn điềm nhiên như không, thì liệu những chuyện khác có lay động
được anh?
Vậy lúc người đàn ông này ngồi trong phòng làm việc để giải quyết
công việc cho công ty chi nhánh của cô ấy, liệu có thật lòng hay không?
Hay là nói, anh chỉ đang thay một bộ mặt nạ khác để mê hoặc một ai?
Càng nghĩ, Cơ Hương Ngưng càng trở nên rối rắm và càng muốn làm rõ mọi chuyện với Hoắc Khải.
Cho dù có đào hết chuyện năm xưa lên thì cũng tốt hơn là bị giày vò về tinh thần mỗi ngày.
Nhưng cô ấy lại hơi nghi ngờ rằng, có phải Hoắc Khải đang chờ cô ấy chủ động nói ra cho nên mới tỏ ra như vậy hay không.
Người đàn ông đáng ghét này nữa!
Mặt khác, Ninh Thần đang bận rộn với việc điều tra thì Phan Tư Mễ xuất hiện.
Lúc đi vào phòng làm việc, cô ta thấy Ninh Thần đang xem một xấp tài liệu.
Tất cả đều là các tài liệu về cửa hàng giả mạo và Giản Tư Tư đã chỉnh lý xong. Bởi vì số lượng rất nhiều nên một mình cô làm thì tốc độ có
hơi chậm.
Lúc này Ninh Thần không muốn trì hoãn một giây nào hết mà dốc toàn lực vào để giúp đỡ.