Lần lượt các chiếc Porsche, Bugatti và Rolls-Royce phóng nhanh trên đường. Lục Hạn và Tuyết Y trong xe đang còn không ngừng bàn về cuộc cắm trại. Họ đang tính bàn nhau xem nên dùng lều trại thế nào. Chính vì sự đãng trí của Tuyết Y mà cả hai người đều không ai có lều bạt.
Lục Hạn lắc đầu, trách móc bạn gái:
\- Y Y, bệnh đãng trí của em có thể thuyên giảm đi được không? Biết thế này anh đã không giao đồ cho em rồi.
\- Ai za, em đã lấy ra cẩn thận rồi mà quên cầm theo. Lục Hạn, anh nói xem em có nên đi khám không? - Cô uể oải tự trách bản thân
\- Bệnh này không phải bác sĩ nào cũng chữa được. Em nên chấn chỉnh lại mình sẽ tốt hơn ngay.
Tuyết Y bĩu môi, lầm bầm hai chữ " Khó ở " trong miệng. Nhưng vẫn tỏ vẻ đáng yêu, béo má anh:
\- Em xin lỗi mà... Lục Hạn yêu yêu! Anh thử dùng tài năng thám tử của mình để suy đoán xem tối nay chúng ta ở đâu. Còn hơn là ngồi đây vạch tội em...
\- Cùng lắm tối nay em sẽ sang ở nhờ lều của Hạ Trâm. Còn anh sẽ tạm trú tại lều anh Hoàng Phong. Nhìn hai người ấy mang ba lô rất to, kèm với đồ đạc nhiều nên chắc hẳn có hai lều.
\- Thật không vậy?
\- Em đang nghi ngờ khả năng của anh?
\- À... không có không có! Anh thật là giỏi, có thể lên kế hoạch ở nhờ hoàn mỹ như vậy...
Hoàng Thiên hiểu lời ba dạy, khoanh tay lại nói:
\- Thiên chin lỗi papa... Thiên không nên làm thế. - Nhóc quay sang Tuyết Y, giọng ăn năn - Thiên chin lỗi dì Tuyết Y, Thiên sẽ không trêu rằng dì thua cuộc nữa.
Ai cũng thán phục cách dậy con của Hoàng Phong. Riêng Tuyết Y sốc toàn tập, há hốc miệng hỏi Hạ Trâm:
\- Hạ Trâm, giải thích cho mình... Chồng con cậu, kẻ đấm người xoa mục đích là để chê bai mình sao?
Cô cười trừ, trả lời Tuyết Y:
\- Mình không biết, có lẽ thế. Nhưng mà cậu nên quen dần cái cách tổng tài bá đạo theo di truyền ấy, Lục Hạn sau này chắc chắn có khả năng sẽ như vậy.
\- Ôi! Con mong người đàn ông của con đừng như vậy. Amen!
...
Đường lên núi có chút khó khăn. Những tảng đá gồ ghề nhấp nhô bên đường, không bằng phẳng mà dốc cao. Bước chân không mấy chắc của Tiêu Lộ và Hoàng Thiên chẳng ngại ngần, mạnh dạn leo một cách thuần thục, bỏ lại ba mẹ khoảnh cách khá xa.
Ba cô Dương Linh, Tuyết Y và Hạ Trâm ung dung từ tốn cẩn thận đi. Họ chỉ đeo chiếc ba lô nhẹ, còn tất cả đồ còn lại được những anh chồng, người yêu đảm nhận gánh vác.
Đang nói chuyện rôm rả, Hạ Trâm liền bị vấp phải mô đá trên đường. Hoàng Phong không màng vứt đồ xuống chạy lại đỡ nhưng không kịp. Anh cầm cổ chân cô xem vết thương. Trầy một chút, chắc không tổn hại phần bên trong xương.
Hạ Trâm một cảm giác đau cũng không có, cô vui vẻ cười nhìn anh nói:
\- Cảm ơn chồng. Em không sao!
\- Vợ cẩn thận một chút. May mà không việc gì.
\- Dạ.
Dương Linh rút trong ba lô chai nước kháng khuẩn đã chuẩn bị, đưa cho Hoàng Phong để rửa vết thương đỡ nhiễm trùng. Còn Tuyết Y đang lục lọi tìm băng dính cá nhân.
Tiêu Lộ và Hoàng Thiên dừng lại, quay ra phía sau thì phát hiện đi xa hơn ba mẹ. Nheo nheo mắt, Tiêu Lộ quay qua nói với Hoàng Thiên: