\- Sao em chưa về nhà? \- Giọng Hoàng Phong mệt mỏi hỏi cô
\- Em đang còn ở nhà chính. Anh về rồi vậy qua đây ăn cơm nhé!
\- Anh mệt. Báo với mẹ anh không sang. Còn em, tính bỏ anh ở nhà?
\- Em về liền.
Hạ Trâm cuống quýt, anh đang mệt sao? Cô lo lắng nói với Cẩm Hạnh:
\- Mẹ, anh Phong gọi điện cho con. Anh ấy mệt nên không qua đây được. Mẹ với Hàn Uyên ăn cơm trước đi ạ. Con phải về xem anh Phong thế nào.
\- Vậy con mang thức ăn về nhé. \- Bà quay qua Trần Lan \- Chị đóng gói đồ ăn cho hai đứa nhỏ giúp tôi.
\- Chị Hạ Trâm rất yêu anh Hoàng Phong. Khi nào cũng suy nghĩ, quan tâm, chú trọng đến anh ấy. Niềm tin của chị ấy cũng rất to lớn.
Cẩm Hạnh cười mỉm, nhẹ nhàng nói với cô:
\- Khi yêu một người, sẽ tin theo người đó mà không mảy may suy nghĩ. Giống như bông hoa hướng dương, luôn luôn hướng về phía mặt trời, dù cho mặt trời có tỏa nắng gay gắt, chói chang.
Hạ Trâm hớt hải chạy về nhà. Thấy nhà vắng tanh, cô đặt đồ lên bàn, vội vã lên phòng anh. Mở cánh cửa, cô thấy anh nằm trên giường. Sợ hãi đi đến, cô cầm tay anh hỏi:
\- Anh... Anh làm sao vậy? Hồi sáng anh vẫn bình thường mà... Sao giờ lại...
\- Anh hơi đau đầu...
Cô giơ tay sờ lên trán anh, không cảm nhận gì cả. Cô áp má mình lên, anh sốt thật rồi. Hạ Trâm tay xoa má anh, run run nói:
\- Anh sốt rồi. Phải... làm sao đây? Để em đi lấy khăn chườm lạnh.
Đứng dậy vào phòng tắm, cô lấy túi chườm trong tủ. Xả nước đầy vào bên trong. Mang ra đặt lên trán anh.
Hoàng Phong bị say nắng. Từ lúc chở cô và Hàn Uyên về nhà. Anh quay lại công ty làm việc. Do khu đất mới cần kiểm duyệt, cảm thấy mọi thứ không được an toàn, anh đích thân đi kiểm tra.
Đứng dưới trời nắng hơn 2 tiếng đồng hồ, đầu óc choáng váng. Anh lái xe ngay về nhà. Gọi điện cho cô, sau đó ngủ thiếp đi tới lúc cô về.
Nhìn ánh mắt âu lo của cô, anh véo nhẹ má, khàn giọng nói:
\- Bảo bối ngốc, anh không sao.
\- Em lo lắm đấy. Anh làm sao lại thành ra như vậy?
\- Say nắng một chút. Ngoan, đừng lo.
\- Em xuống nhà nấu cháo cho anh nhé?
\- Ưm...
Mặc tạp dề vào, cô bắt đầu nấu cháo cho anh. Đang yên đang lành, tự nhiên anh bị ốm và sốt, hại cô lo gần chết. Không biết có cần phải đi bệnh viện không? Bưng tô cháo nóng lên, nhẹ nhàng cô gọi anh:
\- Anh Phong, em nấu xong cháo rồi. Anh dậy ăn nhé.
Anh bỏ túi chườm xuống, uể oải ngồi dậy. Mắt bỗng trở nên lờ đờ, môi khô hốc, tóc rũ xuống trán. Cô ngồi bên anh, kiểm tra nhiệt độ. Nhiệt kế chỉ 37,5° C. Như vậy là đã hơi cao rồi. Bưng bát cháo, cô dùng thìa múc một chút phần trên, thổi nhẹ, đưa đến miệng anh.
Hoàng Phong nhăn mày, khó chịu nói:
\- Anh vẫn chưa muốn ăn. Em để lại đi.
Hạ Trâm nghe lời để lại, quan tâm hỏi:
\- Chưa đói sao? Hay anh mệt... không muốn ăn?
Kéo cô ôm vào lòng, anh hôn vào cổ cô. Trả lời:
\- Khi thấy tin nhắn máy anh có dòng nội dung ấy, em rất thất vọng. Nghĩ rằng, sao anh có thể ngoại tình sau lưng em chứ. Hoàng Phong mà em biết vốn rất cao cả, yêu thương em.
Nhưng rồi, em thoáng nghĩ rằng, phải tin tưởng vào anh, không được nghĩ xấu về anh như vậy. Rốt cục, em lại nghe theo lý trí. Tất cả những dòng tin nhắn đều thể hiện rõ là anh và người gửi tin có vấn đề.
Sau khi anh rời khỏi nhà, em đã cùng Lục Hạn và Tuyết Y đuổi theo. Trong thang máy, em luôn cầu mong rằng, anh đừng là người như thế. Và rồi em gọi điện cho anh, nghe anh nói đi bàn chuyện làm ăn với đối tác. Em tức giận rất nhiều.
Mọi niềm tin trong em sụp đổ khi thấy cô gái lạ ôm anh, rồi hai người cùng vào phòng. Giận quá mất khôn, nên em cùng Lục Hạn chọc tức anh. Cứ nghĩ rằng anh sẽ chột dạ, không dám làm ầm chuyện gì giữ thể diện. Ai ngờ...
Không để cô nói hết câu, Hoàng Phong gỡ tay cô ra, cầm cằm cô, hỏi:
\- Vậy tóm lại... em ghen?
\- Thì... đúng là như thế.
\- Cảm giác ấy thế nào?
\- Có khó chịu, có bực tức, và muốn anh lập tức tránh xa người đó ra.
\- Khi em và tên Vương Gia thân thiết nói chuyện, anh cũng vậy đấy. Cũng may em đọc được tin nhắn, và anh cũng nói dối việc đi bàn chuyện. Nếu không, Trâm Trâm nhà ta sẽ không biết mùi vị của giấm, hửm?
Hạ Trâm cười trừ, cô đứng dậy nói:
\- Anh nghỉ ngơi đi, em xuống ăn cơm.
\- Anh đói nữa rồi, vậy nên anh sẽ xuống cùng em ăn cơm chung.
\- Không được, anh đang mệt. Để em mang lên.
\- Tùy theo ý bảo bối.
Hoàng Phong dựa lưng vào giường, cười nói. Thật ra đầu đã đỡ hơn vừa rồi, nhưng muốn hành hạ cô thêm một chút.
xảy ra khi anh và cô đính hôn. Cuộc sống thật không dễ dàng gì. Để có được bình yên, hạnh phúc như bây giờ, xem bao nhiêu công sức, thời gian được đánh đổi.
Khẽ đứa tay sờ lên trán anh, cô yên tâm vì đã không còn nóng. Hoàng Phong từ từ mở mắt, cúi xuống hôn cô, hỏi:
Hạ Trâm như mẹ trẻ, ngồi nơi giường nhắc nhở anh kĩ lưỡng. Thật nực cười! Một người đã gánh vác cả tập đoàn lớn, bao nhiêu năm kinh nghiệm, 24 tuổi rồi mà bị một cô nhóc giáo huấn.
Anh đi đến bên cô, bóp má cô lại, nói:
\- Chi bằng, em tắm cho anh. Tất cả những lời em nói vừa rồi, hãy thực hiện, hướng dẫn cho anh. Yên tâm, anh sẽ học tập đầy đủ. Còn nếu không, phải nhờ em giúp lại nhiều lần.
Hạ Trâm ngạc nhiên trố tròn mắt nhìn anh. Sao anh có thể trắng trợn mà nói những câu vô liêm sỉ như vậy. Gạt tay anh ra, cô hỏi:
\- Hoàng Phong, da mặt anh đã đi đâu rồi.
\- Tặng em rồi.
\- Em mới không thèm. Anh đã không còn biết xấu hổ là gì nữa rồi.
\- Chúng ta còn gì chưa thấy hay sao mà phải xấu hổ.
\- Anh... anh hư quá đấy!
\- Không đúng sao? Bảo bối, mau vào tắm cho anh.