Trì
Diên từ trong linh đường đi ra, kể lại cho Diệp Nghênh Chi về ma cọp vồ
và vị tiên sinh gặp bên trong, cũng nói sớm mai ông và người trợ thủ sẽ
cùng mình lên núi.
Tiên
sinh nói để tránh đánh rắn động cỏ, không thể để ma cọp vồ phát hiện sự
tồn tại của hai người bọn họ nên sẽ đi cách một khoảng phía sau, đồng
thời sử dụng pháp khí che giấu khí tức hai người.
Trì Diên cũng nói những việc cần chú ý mà ông dặn cho Diệp Nghênh Chi nghe.
Đến bây giờ cũng Trì Diên không nhìn thấu người yêu có thái độ thế nào với
những chuyện ma quái này. Hắn không giống những người khác hoài nghi lời mình nói, cho rằng những thứ này không tồn tại, chỉ là tự mình dọa
mình; cũng không kinh hoảng không biết phải làm sao, hắn vẫn luôn rất
bình tĩnh mà an ủi mình, khuyên bảo cũng ủng hộ mình tự quay về cố gắng
điều tra tất cả.
Lần này
Diệp Nghênh Chi vẫn bình thản như trước, đối với sự xuất hiện của ma cọp vồ và vị tiên sinh kia đều không có phản ứng gì, chỉ ôm vai cậu ôn hòa
mỉm cười: "Chúng ta cứ đi một chuyến, nếu thật sự có thể chấm dứt mối lo của em thì tốt rồi."
Hôm sau trời vừa mới tờ mờ sáng, ma cọp vồ kia quả nhiên xuất hiện ở trong quán trọ, gọi Trì Diên và Diệp Nghênh Chi đi ra.
Qua nhiều năm như vậy, thôn Hồng Đồ vẫn chỉ có một quán trọ, vị tiên sinh
cùng trợ thủ đương nhiên ở cùng chỗ Trì Diên, gian phòng cũng cách nhau
không xa. Trì Diên đi ra trước rồi báo tin cho ông, ông và trợ thủ đã
sớm chờ xuất phát, sau khi nhận được tin liền lặng lẽ theo phía sau bọn
họ, luôn giữ bọn họ trong tầm mắt.
Trong khe núi nổi lên một màn sương mù mỏng, giống Trì Diên tốt nghiệp cấp ba năm đó, sau khi đi vào khe núi không lâu điện thoại đã mất tín hiệu.
Trì Diên đã chuẩn bị đầy đủ thức ăn nước uống cùng các thiết bị chiếu sáng
thích hợp cho thời gian dài sinh tồn ngoài tự nhiên, khác là có thêm các pháp khí cậu mua lúc trước, toàn bộ chia ra bỏ vào hai ba lô leo núi cỡ lớn. Cậu dự trù cho khả năng xấu nhất, cũng là sắp xếp hợp lý nhất, như vậy cho dù ngộ nhỡ cậu và Diệp Nghênh Chi bị tách ra, hai người đều có
đủ đồ dùng cầm cự.
Nhưng
Diệp Nghênh Chi lại một mực cảm tính ở vấn đề này, những vật nặng đều
giành mang, chỉ để lại trong túi Trì Diên đồ ăn cùng phù chú không biết
có hữu dụng hay không. Trì Diên lý luận với hắn, hắn liền áp tới hôn
cậu, hoàn toàn không nói lý.
Sau khi xuất phát, Trì Diên đã biết rõ thứ dẫn đường phía trước là ma cọp
vồ, từ Lục Thuận lần trước cậu biết có lẽ nó chỉ dẫn mình đến một hang
động, sẽ không nửa đường hại người, tuy vậy cậu không dám cách thứ kia
quá gần; lúc này ma cọp vồ nhìn giống Trình Đào kia lại có điểm khác Lục Thuận năm đó, không hề chủ động tới gần mà ngược lại né tránh bọn họ,
chỉ một mình yên lặng đi trước dẫn đường, rất hợp ý Trì Diên.
Lão tiên sinh cùng trợ thủ cũng đi cách Trì Diên một đoạn, khe núi cực kỳ
trống trải bị màn sương mù bao phủ, giờ lại giống như chỉ có hai người
bọn họ.
Diệp Nghênh Chi
đột nhiên lặng lẽ vươn tay cầm tay Trì Diên: "Vậy mới nói em cứ lo lắng
quá, đến chia đồ cũng ầm ĩ với anh. Chúng ta cứ như nắm tay thế này, làm sao lạc được."
Nói xong
câu đó, tay hắn nắm Trì Diên lại siết chặt, mắt nhìn thẳng phía trước,
ánh mắt xa xăm, giống như đã dừng ở điểm cuối thế gian này, âm thanh rơi bên tai lại vô cùng dịu dàng, quả thực như muốn bọc cả người Trì Diên
lại: "Dù có bị lạc, rất nhanh thôi anh sẽ tìm được em."
Hắn như vô thức mà nói lời này, Trì Diên lại cảm thấy trong lòng ấm áp, tựa như biến thành một viên socola, còn được người ôm trong tay, gần như
sắp tan chảy, cũng không nỡ so đo việc chia đồ lung tung với hắn nữa, cố ý nghiêm mặt lầm bầm: "Sao lại tự tin vậy chứ, anh cũng đâu phải thần."
Diệp Nghênh Chi cũng nghiêm mặt quay đầu lại giáo huấn cậu: "Đừng tin những
thứ mê tín đó, trên đời này hoàn toàn không có thần."
Hai người nắm tay đi bên nhau thì thầm, nói những lời hoặc lan man hoặc
nhạt nhẽo hoặc cực kì buồn nôn, nhất thời chỉ cảm thấy vô cùng vui vẻ,
không chỉ ném ma cọp vồ cùng lão tiên sinh ra sau đầu mà thậm chí sắp
quên luôn mình tới đây làm gì.
Ma cọp vồ dẫn đường thỉnh thoảng lại dừng lại đợi họ, lão tiên sinh xa xa
nhìn chằm chằm bóng lưng hai người, cũng không có biện pháp gì, vẫn đành đi theo phía sau.
Tuy
nhiên hành trình lần này của bọn họ nhanh hơn rất nhiều so với lần Trì
Diên đi theo Vương Thịnh, có vẻ ma cọp vồ vẫn luôn dẫn mọi người đi dọc
theo đường lớn trong núi, hơn ba giờ chiều đã dẫn mọi người tới trước
một sơn động rất khuất.
Lão tiên sinh vốn không có ý định bỏ qua ma cọp vồ này, chỉ tính toán lợi
dụng nó để tìm sơn động mà Trì Diên miêu tả. Hôm nay nếu thả nó đi, sau
này có thể nó sẽ lại xuất hiện mê hoặc hãm hại người khác.
Vừa nhìn thấy đích đến, lão tiên sinh cùng trợ thủ nhanh chóng tiến lên,
dùng sợi dây đỏ thấm máu gà trống đã chuẩn bị sẵn lập tức vây ma cọp vồ
tại chỗ. Bản thân nó cũng không có sức mạnh, chỉ là hình người, có thể
khiến tâm trí người mê muội, nó mang huyết thực đến cho tà linh, giúp ma quỷ hại người, sau khi bị lão tiên sinh vây lại rồi dán phù trừ tà rất
nhanh đã vặn vẹo kêu thảm rồi tiêu tán.
Trì Diên tuy rằng không thấy rõ mặt ma cọp vồ kia nhưng cách ăn mặc của nó
rất giống Trình Đào năm đó, chứng kiến đối phương cứ như vậy biến mất,
trong lòng cậu vẫn cảm thấy cực kỳ khó chịu, trái tim như bị một lớp
màng quấn chặt. Lúc này bàn tay Diệp Nghênh Chi vẫn luôn đan xen bàn tay cậu yên lặng nắm lại.
Trì Diên quay đầu nhìn hắn, Diệp Nghênh Chi vẫn dáng vẻ ôn hòa bình thản
đó, tâm trạng Trì Diên đang nặng nề theo đó cũng chậm rãi bình tĩnh lại.
Sau đó lão tiên sinh thông báo một tiếng với Trì Diên, bắt đầu thử siêu độ cho Vương Thịnh và ba người kia.
Dưới sự trợ giúp của trợ thủ ông ngồi quỳ trên mặt đất vẽ một pháp trận, đốt hương thắp nến dán phù ở những vị trí mấu chốt, tiếp đó khoanh chân
ngồi trước pháp trận, nhắm mắt lại, bắt đầu lẩm bẩm thi pháp.
Trì Diên đối với quá trình thi pháp này hoàn toàn không hiểu, chỉ cảm thấy
thần bí lại có chút quen thuộc mơ hồ, nhưng lại nghĩ không ra bản thân
đã từng thấy ai thi pháp ở đâu. Những ý niệm này cũng chỉ chợt lóe lên
trong đầu, hiện tại cậu đầy lòng biết ơn lão tiên sinh. Tạm thời bất
luận thi pháp lần này có hữu hiệu hay không, vị tiên sinh tuổi tác đã
lớn lại không hề quen biết cậu, chỉ vì cậu đi tế bái Tú Vân mà không
ngại cực khổ sẵn lòng đi cùng cậu một chuyến, phần nhân tình này nội tâm Trì Diên rất cảm kích.
Ước chừng sau một nén nhang lão tiên sinh mở mắt, đứng lên gật đầu với Trì
Diên: "Ta đã thi pháp xong rồi, hiện tại chỉ còn một bước cuối, xương
cốt anh họ cậu vẫn còn ở chỗ lần trước cậu đi ra, chỉ cần cậu vào đó lấy xương hắn mang đi chôn cất là được. Nếu không hắn vẫn chưa thể yên
lòng."
Nghe vậy Trì Diên
không khỏi cảm thấy khó hiểu, chần chừ nói: "... Hôm qua không phải ngài nói với con bất luận ma cọp vồ nói gì cũng không được vào trong sơn
động sao? Hiện tại ngài bảo con đi vào, liệu có nguy hiểm gì không ạ?"
Lão tiên sinh lắc đầu: "Trước khác nay khác. Cậu cứ làm theo lời ta nói, ta đã thi pháp rồi, không còn nguy hiểm gì nữa."
Trì Diên vẫn có chút bất an: "Con nhớ lần đó ở trong động luôn nghe thấy
rất nhiều giọng nói thì thầm " Thần sắp tỉnh", rất đáng sợ, ngài biết đó là chuyện gì không ạ?"
Lão tiên sinh quay về phía sơn động trước mắt, chỉ vào nói: "Nếu ta không
nhìn lầm thì trong này có có một thứ cực âm, hội tụ những luồng khí chí
âm chí tà trên thế gian, những yêu ma quỷ quái kia bị luồng khí âm tà
này thu hút nên tụ lại đây, cũng dùng sơn động này làm căn cứ. Dần dà
bản thân chỗ này cũng sẽ sinh sôi những thứ quái dị. Cho nên cậu nói cậu thấy những thứ hại người ở nơi này, gặp phải những chuyện quỷ dị cũng
không có gì lạ, thậm chí những thứ lần trước cậu nhìn thấy nghe được
cũng chỉ là một phần rất nhỏ, nơi này ắt hẳn không chỉ cất giấu những
thứ quái dị đó. Nhưng cùng lúc đó, bản thân cực âm kia có thể đã hóa
thành Tà Linh âm tà nhất, ngay cả 'Những thứ kia' cũng sợ nó, 'Thần' mà
cậu nghe thấy có lẽ chính là Tà Linh đó, chỉ có điều Tà Linh vẫn luôn
trong trạng thái ngủ say, những thứ kia mới dám ngang ngược như vậy,
chúng phát giác Tà Linh sắp tỉnh, đương nhiên sẽ bất an."
Nghe lão tiên sinh nói vậy, những chuyện mình đã gặp lúc trước chỉ là "một
phần rất nhỏ", bên trong còn có Tà Linh khiến những thứ kia cũng phải sợ hãi, lòng Trì Diên càng thêm bất an, ánh mắt nhìn về phía cửa hang tối
đen càng thêm do dự.
Lão
tiên sinh thấy vậy liền lấy ra từ trong túi mình ba nén hương.: "Nếu cậu vẫn sợ thì đốt ba nén hương này. Đây là hương dẫn đường trừ ma, chỉ cần cậu đi ra trước khi hết ba nén hương, nhất định sẽ không có vấn đề gì."
Ba nén hương này khá lớn, cũng tương đối dài, hơn nữa chất liệu chế tác
đặc thù, đốt từng nén một, hết ba nén có lẽ cũng mất một ngày một đêm.
Trì Diên dựa vào trí nhớ tính toán thời gian, cảm thấy thời gian này đủ
dùng, lại nghĩ tới anh họ năm đó đã đẩy mình ra cùng giọng nói gấp gáp
"Đi mau", cuối cùng hạ quyết tâm, nhỏ giọng nói với Diệp Nghênh Chi:
"Anh nghe lão tiên sinh nói rồi đó, sẽ không có vấn đề gì."
Diệp Nghênh Chi nhàn nhạt nhìn cậu không lên tiếng, bàn tay nắm chặt cậu lại không hề buông.
Trì Diên nhìn người yêu ngây người một lát, cuối cùng cúi đầu xuống, cũng nắm chặt lại tay đối phương.
Lão tiên sinh thấy Trì Diên đã quyết định đi vào, nói: "Lão đầu tuổi đã
lớn, thật sự không chống đỡ nổi, sẽ không đi vào cũng không đợi các cậu, ta về quán trọ nghỉ ngơi trước."
Trì Diên đương nhiên không có dị nghị, cung kính chào tạm biệt lão tiên
sinh. Bốn người cứ vậy tách ra, Trì Diên cùng Diệp Nghênh Chi đi vào
trong hang, lão tiên sinh cùng trợ thủ quay về đường cũ.
Đi được một đoạn đường, lão tiên sinh đột nhiên quay đầu lại, nghi hoặc
nhìn trợ thủ của mình: "Hai tiểu tử kia đâu? Sao vẫn chưa theo kịp? Hay
là đi trước chúng ta rồi?"
Trợ thủ lập tức dừng bước, kinh ngạc nhìn lão gia tử: "Vừa rồi ngài bảo cậu thanh niên kia đi vào trong hang nhặt xương cho anh họ mà. Ngài còn nói sơn động kia cái gì mà cực âm, Tà Linh các loại, cuối cùng thấy cậu ta
không dám đi vào, còn lấy hương an thần đặc chế luôn mang theo bên người nói thành hương dẫn đường trừ ma đưa cho hắn."
"Nói bậy!" Lão tiên sinh nghe vậy lập tức trách mắng, "Vừa rồi rõ ràng ta đã siêu độ xong anh họ của cậu ta, chỉ có điều bất lực với hồn phách của
ba người khác. Ta muốn nói cho cậu ta hiểu rõ sự tình, hiện tại đã qua
buổi trưa, âm khí tăng lên, phải tranh thủ thời gian mà rời đi, sau này
cũng không nên trở lại nữa. Sao ta có thể nói những lời đó. Vừa rồi cậu
trúng tà hay sao?"
Trong
lòng trợ thủ rất oan ức, nhưng lão gia tử niên kỷ càng lớn càng không
nói lý, hắn cũng không có cách nào. Ngoài cảm giác oan ức cũng dần dâng
lên cảm giác rợn tóc gáy —— nếu vừa rồi thật sự không phải lão gia tử
nói, vậy thì là ai? Hoặc nói đúng hơn là ai đã nhập vào lão gia tử nói
những lời đó?
Ngược lại
lão tiên sinh nói những lời này xong cũng ngây ngẩn cả người. Ông đột
nhiên nhận ra những lời mình muốn nói kia thật sự chưa từng nói ra
miệng. Trí nhớ về khoảng thời gian vừa rồi hoàn toàn trống rỗng, cố gắng hồi tưởng thì chỉ nhớ được đến lúc hoàn thành việc thi pháp. Khi đó ông mở mắt đứng dậy rồi nhìn thấy người thanh niên trầm mặc ít nói vẫn luôn đi bên cạnh tiểu tử họ Trì kia khẽ gật đầu với ông, con mắt tối đen
nhìn qua, hòa nhã thoáng cười.