Nếu
đi tàu hỏa theo hai tấm vé được gửi tới thì đến Quảng Tây phải mất gần
hai mươi tiếng, Diệp Nghênh Chi dứt khoát bảo Trì Diên vứt hai tấm vé
kia, mua lại vé máy bay cho hai người.
Hôm xuất phát, thẳng đến khi máy bay hạ cánh Trì Diên mở điện thoại mới
nhận được một tin xấu—— hai vị đại sư cậu mời không hẹn mà gặp – trước
lúc lên đường đồng thời nhận được một loạt điềm xấu, do đó quyết định từ chối vụ làm ăn này, cũng bồi thường phí hủy hợp đồng cho cậu.
Lúc này cũng không kịp mời ai nữa. Dù có mời thì các cao nhân khác sau khi
nghe chuyện hai vị đại sư kia chưa chắc sẽ đồng ý đi cùng. Trì Diên cắn
môi, bất an trong lòng càng lúc càng lớn. Dường như có một thế lực không ngừng thúc đẩy, thậm chí là bức bách cậu và Diệp Nghênh Chi bước lên
hành trình lần này, cũng rõ ràng có một thế lực vô hình đang ngăn trở
những người khác đồng hành cùng bọn họ.
Cậu do dự nhìn Diệp Nghênh Chi: "Nghênh Chi, hay là chúng ta quay về?"
Diệp Nghênh Chi ôm cậu hướng về phía sân bay: "Đến cũng đã đến rồi, ít nhất phải chơi một chút rồi mới về chứ?"
Hắn chỉ chỉ túi lớn đeo sau lưng: "Hơn nữa hai người kia không đến cũng
không sao, chúng ta nhiều đồ thế này mà. Không phải người quen biết,
thời điểm mấu chốt chưa chắc sẽ bảo vệ chúng ta, nói không chừng để tự
bảo vệ mình còn hại người khác, không đến cũng tốt."
Trì Diên suy nghĩ một chút, cảm thấy Diệp Nghênh Chi nói cũng có lý.
Trì Diên cùng Diệp Nghênh Chi đi tham quan những nơi năm đó mọi người từng
du ngoạn, cuối cùng trở lại tỉnh. Trong lúc này cậu cũng bị Diệp Nghênh
Chi thuyết phục, quyết định đi thôn Hồng Đồ liếc mắt một lần —— đến thôn chứ không lên núi, thôn Hồng Đồ dù sao cũng có không ít thôn dân, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì, biết đâu còn có thể phát hiện chút manh mối
dấu vết. Chỉ cần không lên núi, hẳn là không vấn đề.
Như bà già năm đó bị người trong thôn coi là "Bà điên", Trì Diên cảm thấy
bà biết một vài thông tin mà người khác không biết. Mà người như bà
trong thôn nói không chừng không chỉ có một. Như vậy dù chỉ từ những
người này bọn họ cũng có thể khai thác được không ít thông tin.
Nhà đầu tiên trong thôn đang tổ chức tang lễ.
Trong gian nhà không lớn đặt một linh đường đơn sơ, bày biện vài loại hoa quả theo mùa đơn giản, thỉnh thoảng có thôn dân dừng lại ngoài cửa nhìn một cái.
Trong trí nhớ của
Trì Diên đây là chỗ ở của bà vì là căn nhà đầu tiên ở cổng thôn, nhà cửa lại cũ nát hơn các nhà khác nên ấn tượng khắc sâu. Cậu ngăn lại một
người phụ nữ trung niên nhìn tương đối quen mặt, hỏi: "Bác gái cho con
hỏi đám tang nhà ai vậy ạ? Con nhớ căn nhà này trước kia có một người ở, không biết hiện giờ bà ấy sao rồi?"
"Chính là nhà bà ta đó." Bác gái nói, "Mới qua đời hai ngày trước."
Bác gái thấy Trì Diên diện mạo đẹp lại sáng sủa gọn gàng khiến người ta
sinh hảo cảm, mình lại đang nhàn rỗi không có việc gì quan trọng, thấy
Trì Diên quan tâm bèn vẫy tay gọi cậu sang một bên, kể lại tất cả những
chuyện liên quan mà bản thân biết cho cậu nghe.
Thì ra chồng của bà mất sớm, lại không có con cái nên nhiều năm qua vẫn
luôn cô độc một mình, người thân chỉ có em trai của chồng. Nhưng hai vợ
chồng em trai không hề qua lại với bà, bỏ mặc bà, sau khi bà qua đời con trai của họ cũng là cháu của bà mới tới xử lý qua loa hậu sự, người
trong thôn đều xì xầm nói cháu trai kia sở dĩ sẵn lòng làm vậy là vì bà
đứng tên hai mảnh đất, còn có căn nhà rách kia nữa.
Trì Diên nghe xong rất thổn thức, nói năm đó lúc mình du lịch tới thôn Hồng Đồ bà đã giúp cậu, lần này tới đây vốn muốn đi thăm, không ngờ người đã không còn.
Người trong
thôn có lẽ vẫn còn chút ấn tượng với chuyện năm đó, nhưng khi ấy Trì
Diên mới tốt nghiệp trung học, ngoại hình chưa hết vẻ ngây thơ, ăn mặc
hay các phương diện khác thoạt nhìn đều giống một cậu nhóc được gia đình bao bọc. Mà bây giờ Trì Diên đã đi làm nhiều năm, vẻ ngoài và khí chất
đã rất khác khi đó, người trong thôn dù có thấy mang máng quen cũng
không nhận ra được.
Bởi
vì đã đến cửa nhà, Trì Diên dặn Diệp Nghênh Chi ở ngoài chờ, muốn một
mình đi vào tế bái bà. Người ở thôn quê tương đối chú ý những chuyện
này, Diệp Nghênh Chi với bà lão không phải thân thích cũng không phải
người quen, nếu không có con cháu trong nhà dẫn thì không được tùy tiện
tế bái.
Không nghĩ tới
lúc này trong linh đường đã có hai người. Một ông già chừng sáu mươi
tuổi mặc một bộ quần áo cách tân kiểu thời Đường màu đen, chất vải mềm
mát; một người khác nhìn qua như trợ thủ của ông, mặc một bộ tây trang
màu đen, cung kính đứng phía sau ông. Hai người này đều ăn mặc chú ý thể diện, không hợp với thôn quê hẻo lánh lạc hậu này, nhưng ông hoàn toàn
không nhận ra, chỉ yên lặng tế bái người đã khuất, trên mặt lộ vẻ bi
thương sâu sắc. Trì Diên đến cũng không khiến bọn họ quá chú ý.
Trì Diên không biết hai người này có thân phận gì, có quan hệ như thế nào
với bà, cũng không quấy rầy đối phương, chỉ đứng trước linh đường bái,
trong lòng cảm tạ bà năm đó đã nói cho cậu biết đến "Ma cọp vồ".
Bái xong sau cậu quay người sang chỗ khác đang muốn rời đi, chợt thấy sau
mình ba bước có một thanh niên đang đứng. Người đó mặc một chiếc áo
Hoodie kiểu cũ màu đen, một chiếc quần jean bình thường, mang mũ lưỡi
trai màu xanh đậm, lưng đeo một chiếc túi sách, nhìn có vẻ giống học
sinh.
Thấy cậu quay người lại, người nọ chủ động bắt lời với cậu: "Muốn vào núi không?" Giọng cậu ta hơi khàn, giống như không thường nói chuyện, không dễ nghe. Trì Diên hơi nhíu mày, cậu cảm thấy giọng nói này hơi quen.
Trên thực tế cả người thanh niên này đều cho cậu cảm giác rất quen.
Trì Diên trước tiên nghĩ vì sao mình cảm thấy giọng nói này quen. Bởi vì
năm đó Lục Thuận cũng có giọng nói thô khàn giống giấy nhám như vậy, lúc ấy Vương Thịnh cảm thấy giọng hắn không bình thường, còn hỏi đối phương có phải bị sao không, Lục Thuận giải thích là khi còn bé yết hầu từng
bị tổn thương.
Ký ức năm
đó lập tức quay về, Trì Diên cũng ngay tức khắc nhớ ra mình từng gặp
thanh niên này ở đâu——một thân ăn mặc này, rõ ràng y hệt Trình Đào năm
đó.
Trì Diên sững sờ, cái tên nghẹn trong cổ họng không thoát ra được, chỉ cảm thấy toàn thân rét lạnh. Cậu cố gắng muốn nhìn rõ mặt cậu ta, nhưng lại như có một tầng
sương mù che mặt đối phương khiến cậu dù thế nào cũng không thể thấy rõ, lại vô thức mà không để ý điểm này.
Năm đó cũng vậy, sau khi vừa được cứu ra có người hỏi cậu tướng mạo "Lục
Thuận", cậu cố gắng hồi tưởng, lại phát hiện mình hoàn toàn không nhớ,
hoặc là nói chưa từng chú ý đến dáng vẻ của Lục Thuận.
Lúc này thanh niên ăn mặc rất giống Trình Đào lại hỏi lại: "Muốn vào núi không? Phong cảnh trên núi đẹp lắm."
Ma xui quỷ khiến, Trì Diên chưa đợi đối phương nói thêm đã lập tức đáp: "Muốn."
Đối phương khẽ gật đầu: "Sớm mai tôi chờ ở chỗ mọi người."
Thứ kia rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt. Trì Diên chỉ cảm thấy toàn thân
như mất hết sức, cột sống toát mồ hôi lạnh gần như ướt sũng lưng áo.
Lúc này ông già quay người lại nhìn về phía Trì Diên, nói: "Vừa rồi cậu
không nên đáp ứng nó, ta không nhìn lầm, thứ kia không phải người, nó là ma cọp vồ."
Trì Diên
bỗng chốc nhìn về phía ông, trên mặt hiện lên nét khổ sở và hối hận. Cậu xoa thái dương nói: "Con biết, nhưng vừa rồi con không cách nào từ
chối... Trước kia con đã từng tới đây, bạn của con đều đã bị ngộ hại,
chỉ mình con còn sống, vừa rồi bộ dạng ma cọp vồ kia giống hệt một người bạn của con năm đó. Nên lúc đó con như bị trúng tà vậy, không kìm được
mà đồng ý."
Lão nhân này
chỉ liếc mắt là có thể nhìn ra thân phận của thứ kia, hơn nữa có vẻ quan hệ không tệ với bà, Trì Diên đoán ông hẳn cũng có hiểu biết về nó, nói
không chừng có thể giúp đỡ cậu giải quyết khốn cảnh trước mắt, cho nên
cũng nhân cơ hội này kể vấn đề của mình cho đối phương nghe.
Cậu nói năng lộn xộn, ông lại tỏ vẻ rất kiên nhẫn: "Không sao, tiểu tử, cậu từ từ nói. Hay là không bằng cậu nói cho ta biết trước, cậu và Tú Vân
có quan hệ như thế nào, cậu không giống người nơi này, tại sao lại muốn
tới đây viếng."
Trì Diên
cũng không biết "Tú Vân" là ai, nhưng đoán hẳn là tên của bà. Cậu cũng
không giấu giếm, không thêm mắm thêm muối, chỉ kể lại thực tế chuyện năm đó cho ông nghe, tại sao mình quay về đây và chút thông tin mà bà đã
nói cho cậu biết.
Lão
nhân nghe xong liên tục gật đầu, lại chủ động kể chuyện xưa của mình cho Trì Diên. Người già thường thích hồi tưởng những năm tháng đã qua, tâm
sự đời mình với thế hệ sau, lão nhân này hiển nhiên cũng không ngoại lệ.
Thì ra cha của bà Tú Vân là một vị tiên sinh xem tướng số rất nổi danh ở
địa phương, còn ông là trẻ mồ côi, được tiên sinh thu làm đồ đệ, nuôi
dưỡng từ nhỏ. Bởi vậy ông và Tú Vân lớn lên cùng nhau, tình nghĩa như
anh em ruột.
Về sau chính trị động loạn, lúc ấy ông mới mười bảy tuổi, vừa có dấu hiệu dường như
có gì đó không ổn lập tức trốn đi theo bằng hữu của mình, mà tiên sinh
bị xem như đại biểu cho phong kiến mê tín, lập tức bị *phê đấu nghiêm
khắc tại chỗ, về sau không chịu nổi mà hai vợ chồng cùng tự sát. Tú Vân
khi đó mới mười bốn mười lăm tuổi, tận mắt thấy song thân tự sát liền bị kích thích, từ đó về sau tinh thần xuất hiện vấn đề.
(phê đấu: phê phán, công khai sỉ nhục, phá hoại vật chất, có thể kèm cả bạo lực nghiêm trọng)
Lúc ấy ông đi theo bằng hữu đến một nơi hiện là đặc khu hành chính, bản
thân ông rất thông minh, dựa vào kiến thức học được từ tiên sinh mà rất
nhanh được mọi người hoan nghênh, không chỉ phát tài mà còn rất được tôn kính. Nhưng ông vẫn luôn canh cánh về gia đình sư phụ, sau khi tình thế biến tốt bắt đầu cho người nghe ngóng sự tình nhà sư phụ, muốn đưa cả
nhà sư phụ về cạnh mình, cuối cùng lại chỉ nhận được tin dữ sư phụ sư
mẫu đã gặp nạn, tiểu sư muội Tú Vân tinh thần chịu kích thích, không rõ
tung tích.
Hơn mười năm
ông không hề từ bỏ việc tìm kiếm tung tích Tú Vân, mãi đến gần đây nhất
mới nhận được tin xác nhận Tú Vân đã đến thôn Hồng Đồ, bèn lập tức chạy
tới nhưng không kịp nhìn mặt sư muội lần cuối.
Trì Diên sau khi nghe xong an ủi ông bớt đau buồn, không nghĩ tới ông chủ
động nói: "Cảm ơn cậu đã nguyện ý tới đây tiễn Tú Vân đoạn đường cuối,
ta gặp cậu cũng là duyên phận. Như vậy đi tiểu tử, ngày mai ta cùng cậu
lên núi, chỉ đi theo ma cọp vồ kia để tìm sơn động, ở ngoài động ta có
thể thử siêu độ cho anh họ cậu và mấy người bạn, coi như tạ ơn cậu tiễn
đưa Tú Vân. Chỉ có điều phải nhớ một việc, bất luận ma cọp vồ kia nói
gì, nhất định không được vào trong động."