Trần Phong đi the hướng Đông hướng về Kinh thành liên tục trong ba ngày,
hiện tại hắn đã rời xa Vọng Long Thành cả trăm dặm đường. Trên đường đi
hắn cũng có đi qua vài cái trấn nhỏ, cũng gặp được không ít dã thú công
kích nhưng không đáng ngại.
Hiện tại Trần Phong đã là cao thủ võ sư cảnh nhị trọng, tuy chưa được tính là đại cao thủ gì nhưng cũng được coi
nhhnhhưnhhnhhưưnhhnhhưnhhnhhưưưnhhnhhưnhhnhhưưnhhnhhưnhhnhhưưưưư có sức
bảo vệ bản thân, hôm đó trong lúc Trần Phong đang đi trên đường, nhìn
ngắm cảnh vật trung quanh thì bị thu hút bởi một đám tạp âm phía trước.
Thấy có truyện lạ xảy ra, hắn trở nên phi thường cảnh giác, Trần Phong
lập tức dấu đi khí tức của bản thân rổi buộc con ngựa vào một gốc cây
gần đó.
Hắn lần theo âm thanh phía trước từ từ đi tới, vừa đi, ánh mắt của
hắn không ngừng đảo khắp nơi, xem có kẻ nào mai phục hay không. Cuối
cùng Trần Phong cũng cảm nhận được âm thanh đánh nhau đang ở phía trước, vì vậy hắn cẩn thận đi tới lấp sau một tảng đá lớn rồi mới từ từ thò
đầy ra quan sát.
Trước mặt Trần Phong là một chận hỗn chiến, hai bên đều có nhân lực
tới hai, ba mươi người. Theo Trần Phong quan sát được thì trước mặt hắn
có một đội nhân mã đang chở hàng hóa và đang bị một đám cướp vây công.
Hai bên chiến đâu với nhau hết sức kịch liệt, sau một hồi quan sát,
Trần Phong thấy được đội buôn kia đang dần bị rơi vào tình thế nguy
hiểm. Bởi vì đội buôn đó không chỉ có tổng thể thực lực kém hơn đám cướp kia mà cũng có nhân số kém đối phương không ít.
Hai bên có thể giẳng co với nhau lâu như vậy mà khó phân thắng bại là do hai bên đều có cao thủ võ sư cửu trọng thủ vệ. Vì vậy dẫn đến hai
bên rơi vào giằng co, có điều bên đội buôn kia có vẻ cao thủ ít hơn đối
phương mà dần bị áp chế đến hiện tại lại đang rơi vào nguy cơ cả đám bị
vây công.
“Chết tiệt, các ngươi là đám thổ phỉ phương nào mà ngay cả đội buôn
của Phương Gia ta các ngươi cũng giám động tới. Sau ngày hôm nay Phương
Gia ta nhất định diệt sạch các ngươi”
Một vị thủ lĩnh dẫn đầu đội buôn vừa đánh vừa hướng tới đám cướp
trước mặt quát mắng và đe dạo. Ông ta là một tên đàn ông trung liên, có
vẻ ngoài bốn mươi tuổi, trên người ăn mặc như một cao thủ võ hiệp, mắt
thấy người của gia tộc mình có nhiều người chết và bị thương như vậy.
Khiến ông ta vô cùng tức giận, nhưng đối với vẻ giận dữ tới trợn mắt
há mồm của ông ta. Vị thủ lĩnh của đám cướp kia thì nhìn ông ta với vẻ
hả hê và cười lớn.
“Ha Ha, ông đây không cần quản các ngươi là người của Phương Gia, hay khỉ gia nào. Nếu các ngươi đã đi qua Hắc Phong Sơn thì chắc chắn phải
đóng lộ phí qua đường, chỉ tiếc các ngươi cứng đầu như vậy, huynh đệ Hắc Phong trại chúng ta đành ra tay thôi. Ha ha”
Tên thủ lĩnh của đám cướp đó là một tên mặt sẹo, cả thân trên để
trần, trên tay hắn ta cầm một thay đại đao to lớn. Cả người hắn tỏa ra
một khí thế to lớn không kém gì người cầm đầu đội buôn kia, cùng lúc đó
có một tên cao thủ võ sư của đội buôn nói vọng tới thủ lĩnh của mình.
“Phương Khang tổng quản, không hay rồi, huynh đệ chúng ta hiện tại đã có không ít cao thủ đã bị tử thương và trọng thương. E là chúng ta
không thể trụ được bao lâu nữa.”
Nhận được tin báo từ thủ hạ đưa tới vị Phương Khang Tổng quản kia tỏ
vẻ vô cùng tức giận, đội buôn này là do ông ta cầm đầu dẫn đi. Nếu như
hôm nay xảy ra chuyện gì thì ông ta cho dù có thoát được khỏi đây cũng
sợ rằng không chánh được gia tộc trách phạt.
“Khốn kiếp, rốt cục đám các ngươi muốn bao nhiêu, để chúng ta rời đi?”
Nhìn vẻ mặt với hai mắt như phun lửa của Phương Khang tổng quản, tên
thủ lĩnh đám cướp của Hắc Phong Trại kia có chút cười tà nói.
“Đánh không lại, các ngươi lại muốn giảng hòa. Các ngươi nghĩ đám
huynh đệ Hắc Phong Trại chúng ta dễ dàng bỏ qua như vậy sao, hiện tại
giết các ngươi sau đó cướp hết của cải trên người các ngươi với việc
nhận tiền lộ phí cũng không khác nhau là bao, chỉ là thêm mấy cái đầu
người mà thôi”
“Ngươi, tên khốn kiếp này?”
Trong lòng Phương Khang như phát hỏa, hắn nhìn vào tên thủ lĩnh của
đám cướp với ánh mắt hình viên đạn và tràn đầy hận sát ý. Nhưng bên cạnh Phương Khang lại có một giọng nói dịu dàng cũng dễ nghe vang lên.
“Khang thúc không nên để sự giận dữ mà đánh mất đi lý trí, thúc may
cho huynh đệ tụ lại một chỗ thành vòng ròn bao quanh lại hướng về tám
phương”
Phương Khang nghe được giọng nói đó liền kiềm chế sự giận dữ trong
lòng lại, hắn hướng về người vừa nói đó khẽ khom người. Rồi hướng đám
người đội buôn hô lớn.
“Thuộc hạ tuân lệnh đại tiểu thư. Các huynh đệ không được hoảng loạn, mau trở lại, tất cả xếp thành một vòng tròn bảo vệ tiểu thư”
Ông ta vừa dứt lời thì đám hộ vệ kia liền bỏ mặc đối thủ của mình mà
tự động tụ lại bao quanh mấy vòng chỗ vị tiểu thư kia đứng. Nhìn có vẻ
rất thành thạo và chuyện nghiệp, hẳn là đã được huyện luyện và phối hợp
rất ăn ý với nhau. Đừng từ xa quan sát, Trần Phong thấy được hành động
của đám thị vệ đó thay đổi nhanh như vậy thì trong lòng thầm khen.
“Vị tiểu thư kia đúng là rất thông minh, với tình hình của đám người
họ như vậy việc liều chết đánh với đối thủ đúng là không khôn ngoan. Chỉ có cả đám người tụ lại phòng thủ mới có cơ hội lật ngược tình thế”
Trong tình hình nguy cấp như vậy mà vị tiểu thư kia lại có thể bình
tĩnh, phán đoán ra cục diện như vậy đúng là rất đáng lể. Có điều tên thủ lĩnh của đám cướp kia thấy họ thay đổi trận thế thì không những không
có tỏ vẻ gì lo năng hay khó chịu, hắn ta lở một nụ cười khinh thường
nói.
“Các ngươi tưởng làm như vậy thì có thẻ kéo dài được thời gian hay
sao? Ta cũng khôn ngại cho các ngươi biết, sau khi các ngươi tiến vào
Hắc Phong Sơn này thì chúng ta đã cho phong tỏa đường ra dồi. Các ngươi
đừng hòng mơ tưởng có viện binh tới cứu các ngươi. Ha ha ha”
Sau khi nói song tên thủ lĩnh đó ngửa đầu lên trời cười một cách đầy
kiêu ngạo và hống hách, lại có thêm phần khoái trá, khiến người ta sau
khi nghe được cũng cảm thấy rất khó chịu.
Nghe được tên thủ lĩnh đám cướp kia nói như vậy thì sắc mặt của
Phương Khang tổng quản có chút tái xanh. Ông ta nhìn qua vị trí người
thiếu nữ có dung mạo xinh đẹp bên cạnh với vẻ âu lo và nói.
“Đại tiểu thư hiện tại chúng ta sơn rằng không thể ra ngoài được rồi. Chốc nữa, ta sẽ liều mạng phá vòng vây, đại tiều thư hãy đi theo lão
nhị chốn đi trước.”
Tới lúc này thì vẻ mặt luôn bình tĩnh của vị đại tiểu thư Phương Gia
cũng trở nên nghiêm trọng và đăm chiêu, nàng ta suy nghĩ một hồi rồi
nhìn Phương Khang nói.
“Khang thúc không cần quá bi quan như vậy, tuy hiện tại hơn mười cao
thủ võ sư cảnh của chúng ta đã bị tử thượng một nửa, nhưng vẫn có thể
trụ được một khoảng thời gian. Đám người của Hắc Phong Trại kia cũng chỉ có hơn mười cao thủ võ sư cảnh, nhất thời không thể làm gì được chúng
ta”
Đối với việc đại tiểu thư chấn an thì sắc mặt của Phương Khang cũng
không tốt hơn được bao nhiêu, ông ta đã có mấy chục năm lăn lộn giang
hồ, đương nhiên rất hiểu tình hình hiện tại của đoàn buôn, vì vậy ông ta chỉ thờ dài một hơi nói.
“Tiểu thư, với tình hình này, chúng ta cũng không thể trụ được lâu
nữa, chi bằng đợi địch tấn công thì chúng ta ra tay trước. Tiên phát chế nhân, phá vòng vây đưa người an toàn rời đi trước. Sự an toàn của người mới là quan trọng nhất”