Tuy trong lòng Trần Phong còn rất nhiều điều muốn hỏi phụ thân của hắn
nhưng, phụ thân hắn đã bảo vậy, Trần Phong cũng chỉ đảnh ngoan ngoãn
nghe lời chở về phòng. Nhìn bóng lưng non nớt của Trần Phong sau khi rời đi, Trần Thừa Thiên lại lâm vào trầm tư một hồi lâu.
“Hy vọng Phong nhi đi lần này vạn sự bình an, cả Trần Gia ta trong tương lai cũng cần các con chèo lái”
Đúng lúc đó bên sau bức bình phong của thư phòng đi ra một bóng
người, người đó từ từ tiến lại chỗ Trần Thừa Thiên rồi ngồi xuống.
“Huynh thật an tâm để Phong nhi ra tới kinh đô một mình như vậy sao?
Xích Long Vương Chiều không ít kẻ hung hãn, nếu Phong Nhi gặp bất trắc
gì?”
Người lên tiếng đó không phải ai khác mà là mâu thân của Trần Phong,
Trần Liễu. Khi Trần Thừa Thiên và Trần Phong nói chuyện với nhau bà ta
vẫn luôn đứng phía sau âm thầm quan sát. Có điều tại sao bà ta phải làm
như vậy thì không ai biết được.
Đáp lại sự lo lắng của vợ mình Trần Thừa Thiên nhìn Trần Liễu với ánh mắt như sớm đã nghĩ tới điều nàng nói.
“Việc này thì nàng yên tâm, ta đã có đối sách, Phong nhi cũng là con
của ta, ta không quan tâm ló thì quan tâm ai. Huống chi hiện tại Phong
nhi cũng là một cao thủ võ sư, nếu như không phải mấy cao thủ lão luyện
ra tay thì Phong nhi hẳn rất an toàn.”
Còn Trần Phong sau khi nhận lấy Xích Long Chiêu Sinh lệnh thì trở về
phòng thu xếp một chút đồ đạc. Hắn gọi Tình nhi tới đưa cho nàng một
đống đan dược nhất phẩm mà hắn luyện chế ra trong mấy tháng gần đây,
trong chuyền thừa mà Trần Phong nhận được từ hang động thần bí đó không
chỉ có công pháp nghịch thiên mà còn có vô vàn kiến thức về vấn đề phụ
trợ tu luyện bao gồm việc luyện đan và luyện khí.
Sau khi chở về gia tộc, Trần Phong ngoài việc khắc khổ tu luyện nâng
cao tu vi bản thân ra thì hắn cũng giảnh rất nhiều thời gian vào vấn đề
luyện đan. Phải nói là Trần Phong đối với việc luyện đan đúng là rất có
thiên phú, sau khi hắn tiếp thu hết những tri thức về đan đạo của vị
cường giả thần bí kia thì bắt đầu học tập luyện đan.
Mấy ngày đầu còn có chút vất vả khó khăn, nhưng chỉ sau một thời
gian, trình độ luyện đan của hắn đã đạt được rất nhiều đột phá, hiện tại hắn đã là một vị đan sư nhất phẩm đỉnh cấp, có thể luyện chế ra được
đan dược cấp một chất lượng tuyệt hảo, không thua kém các vị đan sư lâu
năm khác ở Vọng Long Thành, tin tưởng không bao lâu nữa Trần Phong có
thể chở thành đan sư nhị phẩm rồi.
Có điều việc chở thành đan sư thì Trần Phong vẫn luôn dữ bí mật chưa
nói cho ai biết, ngay cà phụ thân hắn. Đan sư là một chức nghiệp hết sức cao quý và khan hiếm, nếu so sánh với luyện khí sư thì luyện đan sư có
thân phận cao hơn không ít. Bởi mỗi vị đan sư có thể luyện chế ra rất
nhiều đan dược, có tác dụng trị thương, trị độc, tăng cao tu vi.
Mà mỗi viên đan dược được luyện ra thì đều là loại vật phẩm tiêu hao, dùng một viên lại ít đi một viên, đan dược tác động rất lớn tới tu vi
và tính mạng mỗi võ giả. Thử hỏi có võ giả nào giám khẳng định bản thân
sẽ không bị chúng độc, hay bị thương có nguy hiểm tới tính mạng, để giả
tỏa nguy cơ đó chỉ có đan sư mới có năng lực như vậy.
Không giống như huyền binh mà khí sư luyện ra. Những thanh huyền binh đó là loại vật phẩm sử dụng rất lâu dài, tùy theo tu vi từng người mà
có thể thay đổi. Ngoài ra huyền binh rất khó bị phá hủy trừ phi chủ nhận của nó kích hoạt tự bạo, còn không phải là cao thủ tuyệt thế mới có thể phá hủy được một thanh huyền binh kém hơn tu vi mình một cấp bậc.
Ngoài ra điều kiện của việc có thể chở thành một vị đan sư hay khí sư lại hết sức hà khắc. Những người đó không chỉ có tu vi thâm hậu mà tinh thần lực cũng phải cực kỳ cường đại còn chưa kể tới vô vàn những yêu
cầu hà khắc khác. Và trong trăm vạn người cũng chưa chắc có thể tìm ra
được một người đạt được những yêu cầu đó.
Không chỉ vậy mà muốn chở thành đan sư hay khí sư thì cần tiêu tốn vô vàn tài nguyên, mà những thế lực nhỏ yếu hay tán tu cũng vô vọng có thể bồi dưỡng ra được một vị đan sư hay khí sư. Vì vầy chức nghiệp đan sư
và khí sư đã cao quý lại càng trở nên khó với tới hơn trong mắt các võ
giả bình dân khác.
Như ở Vọng Long Thành có cả trăm ngàn dân khẩu nhưng mà Đan sư và Khí sư lại ít tới đáng thương. Chỉ có các thể lực lớn như tam đại gia tộc
và phủ Thành chủ mới có thể bồi dưỡng ra một vị, như Trần Gia của Trần
Phong là một trong tam đại gia tộc của Vọng Long Thành, thế lực và tài
nguyên có thể nói hà đứng tốp đầu của thành mà cũng khó khăn lắm mới bồi dưỡng ra được một vị Đan sư cấp bốn hạ phẩm và một vị khí sư cấp 4
trung phẩm,
Thân phận của hai người này trong gia tộc hết sức cao quý, tuy họ chỉ giữ chức vụ hạch tâm trưởng lão nhưng có uy vọng hơn rất nhiều so với
các vị hạch tâm trưởng lão khác. Mà ngay cả phụ thân của Trần Phong là
chủ một gia tộc cũng phải lể mặt họ ba phần.
Không phải vì tu vị và thực lực của họ lợi hại mà là sức chiệu triệu
của họ vô cùng lớn, chưa nói tới đan sư, chỉ riêng khí sư cấp bốn trung
phẩm thì có thể luyện chế ra được huyền binh cấp 4 có khả năng tăng lực
công kích của võ linh cảnh lên một mảng lớn. Điều đó đối với mấy vị cao
thủ võ linh cảnh mà nói đúng là có sự mê hoặc rất lớn,
Thử hỏi trong cuộc chiến sinh tử giữa hai cao thủ võ linh có tu vi
ngang ngửa nhau, mà một người lại có được một thanh huyền binh cấp bốn
mà và một tên chỉ dùng huyền binh cấp ba thì chân chiến đó kẻ có được
huyền binh cao cấp hơn gần như đã lắm chắc phần thắng trong tay. Vì vậy
có thể thấy được sự quan trọng của huyền binh đối với võ giả, vì vậy khí sư có thể luyện chế huyền bình chỉ cần một lời hứa thì có không ít võ
giả cam chịu làm việc.
Từ đó có thể thấy được thân phận Đan sư của Trần Phong to lớn tới
nhường nào, nếu như để tin tức này lan chuyền ra Vong Long Thành sẽ
không biết tạo ra động tĩnh lớn gì.
Tới sáng hôm sau, sau khi Trần Phong dặn dò vài câu với tình nhi thì
đi tới thăm mấy người thân của hắn như thỉnh an mẫu thân hắn cùng đi
quan sát việc tu luyện của mấy vị huynh đệ thân thiết trong Trần Gia.
Sau nửa ngày Trần Phong ở cùng đám đệ đệ Trần Lôi, Trần Phúc, Trần Lộc
hắn chỉ điểm mấy người đó vài vấn đề trong tu luyện rồi mới rời khỏi gia tộc theo hương đông mà thúc ngựa.