Bên trong thư phòng của Trần Thừa Thiên, ông ta đang cùng với lão gia chủ
Trần Gia là Trần Không mật đàm. Trần Thừa Thiên mang vẻ mặt ngưng trọng
hướng cha của mình nói.
“Phụ thân, ngươi hiện tại đã là cao thủ Vương Cấp Nhất trọng rồi, số
đan dược cấp lăm này người lên cầm lấy. Có số đan dược này và cuốn Thiên phẩm công pháp, Thiên Ngọc Quyết kia thì tương lai ngươi cũng có thể
đạt được tu vi như hai vị lão tổ”
“Thiên Nhi con cũng lên giữ lại một chút đan dược cho mình dùng rồi
sau đó hãy đưa tới mấy vị hạch tâm trưởng lão trong gia tộc. Dù sao Trần Gia ta muốn lớn mạnh cũng không thể dựa vào một hai người như chúng ta
được”
“Điều này con hiểu, xin phụ thân cứ yên tâm. Phải rồi, truyện hôm nay Phong nhi gây động tĩnh lớn như vậy ngay trước cửa Trần Phủ ta hẳn là
phụ thân người đã biết. Không biết người có cao kiến gì không”
“Hừ, hai gia tộc đó đúng là không coi Trần Gia ta ra gì. Chịu chút
thiệt thòi đó cũng coi như là giáo huấn chúng, còn nêu như hai gia tộc
đó vẫn không biết điều thì cũng đừng trách lão già này không nương tay.”
“Thiên nhi, hai gia tộc đó sau khi nhận được tin đệ tử của mình bị
sát hại chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Ngày mai con hãy cho
thủ vệ sâm nghiêm trong phủ, những đệ tử có tu vi thấp tạm thời không
được tùy tiện ra ngoài. Hẳn là Trần Gia chúng ta sẽ có kịch vui để xem
đây”
Trong đêm khuya vắng vẻ cả Trần Phủ rơi vào trong yên lặng, những
ngọn đuốc vẫn bập bùng cháy trên những đài quan sát, đội tuần tra của
Trần Phủ vẫn yên lặng thay ca trực của mình. Lúc này trong phòng của
Trần Phong, hắn hai chân xếp bằng ngồi đả tọa trên giường, xung quan cơ
thể Trần Phong lúc này xuất hiện từng luồng linh khí nồng đậm bay tán
loạn trung quanh rồi từ từ thẩm thấu qua từng tế bảo biểu bì trên người
hắn, thâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của Trần Phong.
Trần Phong dùng toàn bộ tâm ý của mình tập trung vào một tia kiếm khí mỏng manh đang trú ngụ tại đan điền của mình, nó đang được chân khí
tinh thuần nhất của Trần Phong không ngừng tầm bổ. Mấy ngày trước trong
lúc vo tình hắn đã lĩnh ngộ ra lửa bước kiếm ý thứ mà ngàn, hàng vạn
kiếm tu mong muốn, ước ao.
Nhưng thứ hắn lĩnh ngộ cũng chỉ là hình thái ban đầu của kiếm ý mà
thôi, khoảng cách tới kiếm ý chân chính còn cách rất xa. Hiện tại Trần
Phong đang không ngừng dùng chân khí và thần liệm của bản thân để tẩm bổ sợi kiếm ý đó, tin tưởng không bao lâu nữa nó sẽ lột sác chở thành kiếm ý chân chính. Đến lúc đó thực lực của Trần Phong phải tăng lên một mức
độ hoàn toàn mới, cứ như vậy Trần Phong rơi chìm vào trạng thái tu luyện tới hết đêm.
Sáng hôm sau, tại Trần Phủ, mọi sinh hoạt vẫn diễn ra như hàng ngày,
trên vo trường của Trần Gia có mấy chục thiếu niên vẫn chăm chỉ luyện
tập theo hướng dẫn của giáo quan. Mà tại phòng riêng của Trần Phong, hắn vừa mới kết thúc một đêm tu luyện khắc khổ, thở ra một hơi dài Trần
Phong liền xuống khỏi rường ra ngoài đi dạo. Tuy hắn cả đêm không ngủ
nhưng tinh thần của Trần Phong lại hết sức tỉnh táo và thoải mái, không
hể có dấu hiệu mệt mỏi hay có vấn để gì.
Trong lúc Trần Phong còn đang đắm chìm với cảnh sắc thiên nhiên tại
hậu viện thì bên ngoài Tình Nhi với tốc độ như bay chạy tới vội vàng
nói.
“Thiếu gia, không xong rồi, hiện tại ngoài cửa lớn đang bị vây bởi
một đám cao thủ của hai gia tộc Văn Gia và Bạch Gia. Chúng nói muốn tới
đòi người và bắt Trần Phủ đưa thiếu gia ra để họ xử lý vì ngài đã giết
hại đệ tử của hai gia tộc họ.”
Trần Phong nghe được Tình nhi nói vậy liền biết mọi việc dường như đã khá nghiêm trọng. Nhưng trong lòng hắn lại bình tĩnh tới dị thường,
chưa nói tới hai gia tộc tó kẻ có thực lực cao nhất mới chỉ là Võ Linh
Cảnh đỉnh phong, cao hơn chút nữa là bán bộ Võ Vương Cảnh đã là rất lợi
hại rồi. Trong khi đó Trần Gia hiện tại đã có lão gia chủ Trần Gia là
gia gia của Trần Phong, Trần Không đã là cao thủ Vương cấp từ mấy năm
trước.
Điều đó còn chưa kể tới hai vị lão tổ Trần Gia đã lánh đời mấy trăm
năm có thực lực sâu không lường được. đối mặt với sự liên thủ của Văn
Gia và Bạch Gia, Trần Phong còn không có quá nhiều để ý.
“Hừ, muốn đòi công đạo sao? Giám tới trước Trần Gia ta diễu võ dương
oai, Trần Gia ta không trách tội tới hai gia tộc đó đã là may mắn cho
chúng rồi. Ta muốn xem chúng muốn đòi công đạo như thế nào”
Trần Phong đối với thái độ không biết sấu hổ của hai gia tộc đó mà
trong lòng bốc lên một ngọn lửa giận vô tận, liền cầm theo huyền kiếm đi tới cửa lớn của Trần Gia. Phải nói là hia gia tộc đó đúng là mặt quá
dày đi, họ tới tận của Trần Gia khiêu khích, sau khi bị dạy dỗ một hồi
không những không biết hối lỗi mà còn mặt dày bày trò vừa ăn cắp vừa la
làng như vậy.
Bên ngoài cửa lớn của Trần Gia hai vị gia chủ Bạch Gia và Văn Gia là
Bạch Vân và Văn Vũ Đức đã đứng chờ ở đó, bên cạnh hai người họ có mây
tên trưởng lão không ngừng lớn tiếng hướng vào cửa lớn của Trần Gia mà
hô.
“Đám người của Trần Gia trong đó nghe đây, còn không mau đem đệ tử
của hai gia tộc Văn Gia và Bạch Gia chúng ta thả ra thì hôm nay các
ngươi đừng hòng yên ổn. Chúng ta nhất định san bằng Trần Gia các ngươi”
Cứ vậy hai vị trưởng lão của hai gia tộc không hề để ý tới hình tượng của bản thân mà không ngừng kêu gào, lớn tiếng quát mắng, thậm chí là
chửi bới thô tục trước cửa của Trần Phủ. Cùng lúc đó cửa lớn của Trần
Phủ mở ra rồi một đám đông người đi ra từ sau cánh cửa đó.
Dẫn đầu là phụ thân của Trần Phong, là gia chủ của Trần Gia, đi sau
đó ta là một đám trưởng lão hạch tâm của Trần Gia, trên người họ đều mặc những sắc phục có thêu kim tuyến màu vàng đại biểu cho thân phận. Hiển
nhiên đám người đó đều là những vị Kim Bào trưởng lão của Trần Gia, tất
cả bọn họ có tới hơn mười người, ai nấy đều có tu vi võ linh cảnh cao
thủ trở nên.