Sau khi Trần Thừa Thiên hưng phấn đến phát điên mà rời đi mật đàm với mấy
vị Trần Gia lão tổ thì Trần Phong cũng đi gặp và nói chuyện với mẹ của
hắn một hồi lâu rồi mới chở về phòng của mình tĩnh tâm tu luyện, hắn cần tiếu hóa hết những gì trải qua khi ra ngoại tôi luyện và củng cố lại tu vi của hắn. Dù sao trong khoảng thời gian này tu vi của Trần Phong tiến bộ quá nhanh, hắn không muốn bản thân vì tu vi trước mắt mà bản thân bị căn cơ bất ổn.
Trần Phong ở trong phòng của mình tĩnh tâm tu luyện thì bên ngoài có tiếng gọi bên ngoài vang tới có vẻ rất gấp gáp và vui vẻ.
“Thiếu Gia, người đã chở về thật sao”
Tiếp đó là tiếng cửa mở rõ lớn rồi mật thân hình thiếu nữ xinh đẹp
lung linh như một cơn gió lao vào trong phòng. Mà Trần Phong nghe được
âm thanh vui mừng vội vàng đó liền nhận ra người tới là ai, hắn cũng vui vẻ đứng dậy đi tới mà nói.
“Nha đầu, không phải thiếu gia của ngươi đã ở đây rồi sao? Làm gì mà gấp gáp vậy.”
Tiếp đó Tình Nhi không để Trần Phong nói hết câu thì đã lao tới bổ nhào vào ngực hắn mà khóc thút thít.
“Thiếu gia, người chở về rồi, người đi lâu như vậy Tình nhi rất nhớ người”
Tình nhi vốn là thiếp thân nha hoàn bên cạnh Trần Phong, từ nhỏ hai
người đã rất thân thiết với nhau. Trần Phong hoàn toàn không có đối xử
với nàng như nha hoàn mà ngược lại, hắn rất yêu quý Tình Nhi như em gái, hai người có thể nói là tình cảm rất tốt. Trần Phong ôm thiếu nữ xinh
đẹp linh lung như tiểu thiên nữ trong ngực rồi khẽ vuốt mái tóc trên đầu nàng an ủi.
“Được rồi, ta không phải đã chở về rồi sao? Để ngày mai ta dẫn muội đi ra ngoài dọa chơi coi như bồi thường, được không”
“Thiếu gia nói nhất định phải dữ lời hứa, không được ta đâu”
Trần Phong đem lời nói ngon ngọt ra dụ dỗ Tình như như một đứa trẻ,
vậy mà ai đó không những không có phản đối mà ngược lại rất nhu thuận
đồng ý. Còn Trần Phong nhìn thiếu nữ trong ngực mà thầm thân trong lòng.
“Đúng là trẻ con dễ dụ mà”
Nhắc tới trẻ con mà khiến trong lòng Trần Phong chợt cảm thấy có chút khó hiểu, hắn rõ ràng cảm nhận được trước ngực hắn cái cảm giác mềm mại vô cùng dễ chịu từ cơ thể chuyền tới rất rõ ràng. Hơn nữa bàn thay hắn
đặt trên eo Tình nhi cũng cảm nhận được thân thể trưởng thành với hương
thơm từ cơ thể thiếu nữ phả vào mặt Trần Phong khiến hắn có chút đứng
ngồi không yên.
Với dáng vẻ của Tình Nhi hiện tại nào có điểm nào giống trẻ còn mà là một tiểu mỹ nhân rồi. Cảm nhận được mỹ nhân trong ngực, ngọn lửa vô
hình bên trong Trần Phong cũng mơ hồ bốc cháy, hắn đã được một lần nếm
thử qua hương vị ngọn ngào của nữu nhân mà trái cấm ngay trước mặt, Trần Phong không nổi lên phản ứng mới là lạ.
“Được rồi Tình nhi, thời gian ta không có trong phủ, muội có bị ai bắt nạt hay không, kể cho ta nghe.”
Trần Phong cố lén tà hỏa trong lòng lại, vội đánh lạc hướng với Tình
Nhi, chứ nếu cú kéo dài như vậy thì ngay cả hắn cũng sẽ không biết bản
thân có thể kiềm chế được không. Cứ vậy hai người Trần Phong và Tình như ngồi hàn huyên, nói chuyện với nhau tới rất muộn mới đi nghỉ ngơi.
Phía bên kia, tại một căn mật thất kín đáo của Trần Gia, lúc này Trần Thừa Thiên đem số đan dược cấp lăm, sáu và hai quyển bí tịch công pháp
đưa lên bẩm báo mới hai vị Trần Gia lão tổ.
“Tiểu Thiên truyện này quan hệ trọng đại, ngươi tuyệt đối không được
hướng ra ngoài tiết lộ. Hai quyển công pháp thiên cấp Thanh Thiên Ngọc
Quyết này tạm thời để lại ở chỗ ta, các ngươi muốn tu luyện thì nhất
định phải có sự giám sát của hai ta mới được.”
“Về Phần đan dược, có thật trong đây có Thiên Hoàng Bảo Đan hay sao”
Bên trong mật thất tối, vẻ mặt của Trần Gia đại tổ Trần Thiên Lực sau khi giặn giò vấn đề về công pháp thì ông ta hướng tới Trần Thừa Thiên
với ánh mắt có chút kịch động và lóng bỏng hỏi về đan dược. Mà bên cạnh
ông ta là Trần Gia nhị tổ Trần Báo cũng không hề che giấu vẻ mặt kích
động như nhặt được bảo hướng ánh mắt mong chờ về Trần Thừa Thiên.
“Nhị tổ, theo như Phong nhi có nói quả thật ở đây có hai viên Thiên
Hoàng Bảo Đan là đan dược cấp sáu trung phẩm có công dụng khiến người
dùng có cơ hội 5 thành tỷ lệ đột phá thành công Võ Hoàng cảnh.”
Vừa nói Trần Thừa Thiên cung kính lấy trong ngươi ra một lọ sứ trắng
toát đưa tới trước mặt hai vị lão tổ. Trần Thiên Lực lão tổ kích động
tới mức hai tay có chút phát run cẩn thận tiếp nhận bình ngọc, hai mắt
lão có hút đỏ lên, Trần Báo bên cạnh cũng nhìn chằm chằm vào bình ngọc
trước mặt với ánh mắt lóng rực, hai tay ông ta lắm chặt vạt áo cố kiềm
chế lại cảm xúc muốn nhảy nên cướp đan dược lại xâu trong đáy lòng mà
run giọng nói.
“Đây thật là Thiên Hoàng Bảo Đan hay sao?”
Trần Thiên Lực sau khi cẩn thận mở nắp bình rồi đem lên mũi hít một
hơi thật sâu rồi hướng đệ đệ của mình gật đầu một cái. Trứng thực được
đan dược là thật, hai người vui vẻ kích động tới rớt nước mặt rồi hướng
Trần Thừa Thiên bàn giao.
“Thiểu Thiên số đan dược cấp lăm còn lại ngươi tạm thời để lại đây
một nửa, còn lại ngươi đem ra ngoài, làm thế nào chắc không cần hai lão
già chúng ta bảo các ngươi đi. Trần Gia chúng ta sắp tời thời điểm khiến thiên hạ phải cúi đầu rồi.”
Sau khi Trần Thừa Thiên rời đi hai vị lão tổ của Trần Gia lập tức bế
quan, nếu không đột phá, quyết không ra. Toàn bộ Trần Gia và Vọng Long
Thành chỉ hai người hiểu được giá trị to lớn của Thiên Hoàng bảo Đan và
đan dược cấp sau, đến tới tu vi như hai người họ đều đã là vương cấp
đỉnh phong, thọ nguyên đã dần đi tới điểm cuối, đã vô vọng tiến thêm.
Nhưng việc Trần Phong mang bảo đan về đã hoàn toàn thay đổi vận mệnh
của hai người họ. Chỉ cần hại vị lão tổ của Trần Gia này thành công đột
phá chở thành siêu cấp cao thủ Võ Hoàng cảnh thì Trần Gia ở Xích Long
Vương Chiều hoàn toàn có thể đi ngang mà không có thế lực nào dám cản
trở.
Cho dù nhìn khắp ba đại vương chiều thì Trần Gia lúc đó cũng được coi là đỉnh tiêm thế lực, cả ba đại vương chiều cao thủ Võ Hoàng ít đến
đáng thương, gom góp lại số người có tu vi võ hoàng cũng không quá hai
bàn tay. Như hiên tại Xích Long Vương chiều tới mấy ngàn năm lịch sử
cũng chỉ có ba vị cao thủ Võ hoàng mà thôi, có thể thấy để đạt tới Võ
Hoàng phải khó khăn gian lao tới mức nào.