“Bà cụ Dương, bà có ý gì hả? Bà định làm gì?” Hứa Dinh Dinh sắp bị bà cụ Dương làm cho kinh tởm đến muốn ói, cô không thể nhịn được nửa, sao bà
lại có thể âm hiểm đến trình độ này chứ.
Hứa Dinh Dinh cảm thấy khi đối phó với loại người này thì không cần phải khách sáo gì cả.
“Tôi cũng không có ý gì hết, cô Hứa đừng hiểu lầm.” Bà cụ Dương thấy Hứa Dinh Dinh lại nhảy ra lần nữa thì cũng mừng thầm trong lòng, cái cô Hứa Dinh Dinh này dễ chơi hơn Hàn Nhã Thanh nhiều.
“Tôi hiếu lầm? Bà cụ Dương coi mọi người là mấy thằng ngu hết à?” Hứa
Dinh Dinh tức quá hóa cười, đã từng gặp người không biết xấu hổ rồi,
nhưng chưa thấy ai không biết xấu hổ đến mức độ này.
“Hôm nay ông cụ Dương và bà cụ Dương cố ý chạy đến dưới cao ốc Hàn thị
để chặn đường Thanh Thanh nhà tôi là có ý đồ gì, có cần tôi nói thẳng ra trước mặt mọi người luôn không?” Hứa Dinh Dinh cảm thấy bây giờ không
cần phải nể nang ông cụ Dương và bà cụ Dương nữa rồi, nếu đã vậy thì cứ
làm rõ hết tất cả mọi chuyện luôn đi.
Để tránh ông cụ Dương và bà cụ Dương lại xem người khác là thằng ngốc nữa.
“Tôi không hiểu cô đang nói cái gì? Tôi chỉ vì nhà họ Dương của chúng
tôi, tôi không thể trơ mắt nhìn nhà họ Dương tuyệt hậu được.” Bà cụ
Dương thầm hoảng sợ, nhưng mặt mày lại không lộ ra điểm gì quá khác
thường, bà cảm thấy có lẽ Hứa Dinh Dinh đang gài bà.
Dù sao bọn họ và nhà họ Đường chưa bao giờ công khai ra ngoài, không có
bao nhiêu người biết được, người ngoài lại càng không thể biết.
Hàn Nhã Thanh cũng không thể nào biết, Hứa Dinh Dinh lại càng không thể biết.
Dù sao từ trước đến giờ nhà họ Đường đều rất cẩn thận đối với chuyện
này, chuyện còn chưa được xác định thì chắc chắn sẽ không truyền ra
ngoài.
Bây giờ Đường Vân Thành đang trong giai đoạn quan trọng, nhà họ Đường cẩn thận về mọi mặt.
“Nếu bà cụ Dương không hiểu, vậy tôi sẽ nói rõ.” Hứa Dinh Dinh nhìn bà
cụ Dương, cười khẩy thành tiếng: “Vì muốn cậu ba Dương cưới cô cả nhà
Đường, đúng là ông cụ Dương và bà cụ Dương đã phí rất nhiều đầu óc đó.”
“Nhà họ Dương mấy người muốn liên hôn với nhà họ Đường là chuyện của mấy người, nhưng mà các người đừng vì muốn liên hôn với nhà họ Đường mà
chạy tới ép Thanh Thanh nhà tôi như vậy.” Hứa Dinh Dinh đứng trước mặt
mọi người nói thẳng một lèo những gì cô biết ra, Hứa Dinh Dinh nói rất
nhanh, bà cụ Dương vẫn chưa lấy lại tinh thần không kịp cản lại.
“Cô nói bậy bạ gì đó?” Lúc này bà cụ Dương cũng thay đổi sắc mặt, bà cụ
Dương không sợ Hứa Dinh Dinh ăn nói bậy bà, bà đang sợ bên phía nhà họ
Đường sẽ trách tội bọn họ.
Dù sao thân phận của nhà họ Đường không cho phép có bất cứ ảnh hưởng xấu nào, đặc biệt là dưới tình hình Đường Vân Thành sắp sửa lên chức như
bây giờ.
“Tôi nói sai rồi sao? Ông cụ Dương và bà cụ Dương muốn liên hôn với nhà
họ Đường, muốn bảo cậu ba Dương cười cô cả nhà họ Đường, nhà họ Dương
hai người muốn liên hôn và nhà họ Đường thì đi mà nói với nhà họ Đường
đó, tại sao cứ đi ép buộc Thanh Thanh?” Lúc này, Hứa Dinh Dinh nói với
giọng điệu chắc chắn, không hề có chút chột dạ nào, làm người ta không
thể nào nghi ngờ được.
Bà cụ Dương lập tức thay đổi sắc mặt mấy lần, bây giờ bà không thể thừa nhận, cũng không thể chối, đúng là không biết làm sao.
Sao bà có thể ngờ mọi chuyện sẽ diễn biến thành như thế chứ, bà không
thể nào hiểu nỗi, sao Hứa Dinh Dinh lại biết được chuyện nhà họ Dương
muốn liên hôn với nhà họ Đường chứ?
Nếu Hứa Dinh Dinh đã biết, cũng có nghĩa là Hàn Nhã Thanh đã biết!!
Rốt cuộc thì tin tức này bị lộ ra ngoài từ đường nào?
Nhà họ Đường chắc chắn là sẽ không thể rồi, bà và ông cụ cũng không hề
nói ra ngoài, theo lý thuyết thì tin tức này không thể nào bị tiết lộ
được.
Lúc này mặt ông cụ Dương cũng rất khó coi, ông cụ Dương cũng đang nghĩ
giống hệt như bà cụ Dương, ông cụ Dương cũng không biết vì sao Hàn Nhã
Thanh lại biết được chuyện bọn họ muốn liên hôn với nhà họ Đường.
Người nhiều chuyện xung quanh đều hoảng sợ trước sự thay đổi kịch bản
đột ngột như thế này, ánh mắt khi nhìn về phía ông cụ Dương và bà cụ
Dương cũng đã hơi thay đổi.
Thì ra nhà họ Dương muốn bám vào nhà họ Đường cho nên mới đến ép Hàn Nhã Thanh.
Chẳng ai thèm quan tâm nhà họ Dương mấy người dựa hơi người giàu cả,
nhưng mà nhà họ Dương mấy người cũng không thể giả vờ thanh cao trước
mặt mọi người như thế, thật sự xem người khác là kẻ ngu sao?
“Cậu ba Dương muốn cưới cô cả nhà họ Đường thì cưới nhanh đi, Thanh
Thanh nhà tôi chẳng thèm, Thanh Thanh nhà tôi cũng sẽ không cản, xin ông cụ Dương và bà cụ Dương sau này đừng đến đây làm khó Thanh Thanh nhà
tôi nữa.” Hứa Dinh Dinh thể hiện thái độ thay cho Hàn Nhã Thanh trước
mặt mọi người.
Hàn Nhã Thanh nghe Hứa Dinh Dinh nói thế, môi hơi cong lên, Dương Tầm
Chiêu muốn cưới cô cả nhà họ Đường cô sẽ không thèm cản sao?
Nghe thì không sai đó, nhưng mà...
Cô phát hiện Hứa Dinh Dinh càng lúc càng có tài ăn nói hơn rồi, ở chung
với Tịch Xuyên trong thời gian dài cũng đã có thay đổi không nhỏ!
“Cô Hứa, chuyện Thanh Thanh vô sinh là sự thật, vì Tầm Chiêu, vì nhà họ
Dương chúng tôi, chúng tôi thật sự không thể để Tầm Chiêu và Thanh Thanh sống cùng nhau, cho nên cho dù Tầm Chiêu nhà chúng tôi sau này cưới ai
thì cũng muốn Thanh Thanh chấm dứt hoàn toàn với Tầm Chiêu của chúng
tôi, đừng quấn lấy Tầm Chiêu nữa mới được, nếu không cũng sẽ không công
bằng đối với người mà sau này Tầm Chiêu sẽ cưới...” Bà cụ Dương cố gắng
kềm lửa giận trong lòng xuống, tiếp tục giả đáng thương, dù sao ngay từ
đầu bà đã quyết định xài chiêu này, bây giờ cũng không thể đột nhiên
thay đổi được.
“Thanh Thanh nhà tôi quấn lấy cậu ba Dương hả? Bà cụ Dương, bà nói dối
mà không biết ngượng luôn à?” Hứa Dinh Dinh lại tức đến bật cười, mặt bà cụ Dương đúng là còn dày hơn cả tường đồng, đúng là cực kỳ không biết
xấu hổ.
Bà cụ Dương nhíu mày lại, con nhỏ xấu xí Hàn Nhã Thanh không biết xấu hổ quấn lấy Tầm Chiêu là sự thật, bà còn phải nói dối sao?
Hứa Dinh Dinh nhìn bà cụ Dương, môi từ từ cong lên nói: “Nếu bà cụ Dương lại còn muốn ép buộc tiếp, hôm nay ngay tại đây tôi sẽ nói hết mọi
chuyện rõ ràng, lúc trước cậu ba Dương cưới Thanh Thanh nhà tôi là vì cổ phần của Dương thị, chuyện này có rất nhiều người biết, đây cũng không
phải là bí mật.”
Nguyên nhân Dương Tầm Chiêu kết hôn cùng Hàn Nhã Thanh đã được làn truyền từ lâu rồi, cho nên có rất nhiều người biết được.
Mấy người nhiều chuyện xung quanh biết được chuyện này nghe Hứa Dinh Dinh nói xong còn gật đầu theo bản năng.
Hứa Dinh Dinh đảo mắt quay sang liếc nhìn ông cụ Dương, sau đó lại nhìn
mấy người đang đứng xem xung quanh: “Nhưng có một chuyện mọi người không biết, mà ông cụ Dương và bà cụ Dương lại biết rất rõ, ngay cái hôm mà
Thanh Thanh nhà tôi giúp cậu ba Dương lấy được cổ phần Dương thị thì
cũng đã lập tức xử lý thủ tục ly hôn, không hề chậm trễ dù chỉ một giây, lúc đó cậu ba Dương không có ở thành phố A, Thanh Thanh nhà tôi trực
tiếp đi tìm thư ký Lưu đại diện thủ tục ly hôn, sau khi hoàn tất thủ tục ly hôn, Thanh Thanh nhà tôi lập tức bay đến nước M, không còn liên lạc
gì với cậu ba Dương nữa, khi đó Thanh Thanh nhà tôi đã quyết định cả đời này cũng sẽ không qua lại với cậu ba Dương nữa, sau này ông cụ Hàn bị
bệnh nên Thanh Thanh mới quay về.”
Hứa Dinh Dinh cố ý ngừng lại, người nhiều chuyện xung quanh đều sửng sờ, tình hình này nằm ngoài dự đoán.