Hàn Nhã Thanh nhìn người phụ nữ áo đỏ kia, đôi môi đỏ hơi nhúc nhích, từ tốn nói ra từng chữ từng chữ một: “Nếu có một bà giả chả có liên quan
gì đến cô quỳ xuống trước mặt cô, bắt cô bỏ chồng bỏ con, cô đồng ý
không?”
“Điên à, sao tôi lại đồng ý chứ, mắc mớ gì tôi lại đồng ý?” Người phụ nữ lập tức thay đổi sắc mặt, có lẽ là nghĩ đến tình huống nếu chuyện này
mà xảy ra trên người cô ta, lập tức giận đỏ mặt: “Nếu mà ai dám ép buộc
tôi như thế, tôi nguyền rủa cả gia phả nhà người đó.”
Dựa vào đâu mà bắt cô bỏ chồng bỏ con? Dựa vào đâu chứ?
Rõ ràng người phụ nữ áo đỏ kia là một người nóng tính.
Hàn Nhã Thanh cười cười, vẻ mặt vẫn rất lạnh nhạt: “Đúng đó, vậy tại sao tôi lại đồng ý chứ?”
Lúc này bà cụ Dương đang thật sự ép cô bỏ chồng bỏ con đó!!
Cùng một chuyện, nếu người khác gặp phải thì bản thân không thể nào đồng cảm với họ được, chỉ khi chính bản thân gặp được chuyện đó mới có thể
cảm nhận được một cách sâu sắc nhất.
Hàn Nhã Thanh vừa nói xong, toàn bộ hiện trường đột nhiên yên lặng lại.
Những người vừa mới chỉ trích Hàn Nhã Thanh lập tức cứng họng, hơi mất
tự nhiên.
Sau khi người phụ nữ kia lấy lại tinh thần, sắc mặt thay đổi mấy lần,
trên mặt rõ ràng có thêm một chút hối hận, cũng có chút áy náy, người
phụ nữ áo đỏ kia lại có tính tình ngay thẳng, cũng chẳng ngại ngùng gì,
nói thẳng với Hàn Nhã Thanh: “Xin lỗi.”
“Bỏ chồng bỏ con? Cô có con à? Cô bị vô sinh, lấy đâu ra con mà bỏ? Hàn
Nhã Thanh, cô đừng có đánh lừa dư luận, rõ ràng cô đang cả vú lấp miệng
em, rõ ràng là cô muốn ép chết hai ông bà già này, cô đang ép tôi cũng
phải quỳ xuống với cô hay sao?” Ông cụ Dương thấy tình hình bà cụ Dương
vừa mới xoay chuyển lại được sắp sửa mất khống chế, tiếp tục đi ra nắm
giữ lại tình hình.
Ông cũng biết dưới tình huống thế này, tuyệt đối không thể để Hàn Nhã
Thanh giành được cơ hội, nhất định phải đè ép Hàn Nhã Thanh, chỉ cần đè
chết Hàn Nhã Thanh, bọn họ mới đạt được mục đích.
Hàn Nhã Thanh nhìn ông cụ Dương, nơi sâu nhất trong mắt lại lạnh hơn một ít, cô còn định chừa cho ông cụ Dương và bà cụ Dương một chút tình cảm, dù sao thì bọn họ cũng là ông bà của Dương Tầm Chiêu.
Nhưng bây giờ cô phát hiện ra bản thân đã sai rồi, cô càng nhường nhịn, ông cụ Dương và bà cụ Dương lại được voi đòi tiên.
Cô nhường nhịn cũng không thể một sự nhịn chín sự lành, ngược lại càng
làm cho ông cụ Dương và bà cụ Dương được voi đòi tiên làm mọi chuyện
càng thêm khó xử.
Nếu đã thế, cô cần gì phải nhường nhịn nữa.
Cho dù cô có muốn sống cùng với Dương Tầm Chiêu thì chắc chắn cũng không thể bị sỉ nhục khắp nơi như thế, cô không thể nào ép dạ cầu toàn được.
Huống chi cô còn có hai đứa bé, nếu để hai đứa nhỏ nhìn thấy cảnh ngày hômnay, không biết sau này sẽ nghĩ như thế nào nữa.
Cho nên nhất định phải giải quyết chuyện này, nhất định phải giải quyết
từ căn bản, chẳng những phải giải quyết chuyện phiền phức ngày hôm nay,
mà còn phải ngăn cản chuyện như thế này sẽ lại xảy ra trong tương lai
nữa.
“Ông cụ Dương, sau chuyện nhà họ Cố lần trước, chắc ông cũng đã biết tôi là kiểu người như thế nào rồi đúng không? Ông thấy nếu tiếp tục làm ầm
lên thì sẽ có kết quả gì?” Nếu đã không cần nể nang mặt mũi gì, Hàn Nhã
Thanh cũng nói thẳng.
Ông cụ Dương thay đổi sắc mặt, Hàn Nhã Thanh là người như thế nào? Về
chuyện này, cho dù ông cụ Dương không muốn thừa nhận nhưng cũng không
thể không thừa nhận rằng Hàn Nhã Thanh chắc chắn không hề ngu ngốc như
trong lời đồn.
Hàn Nhã Thanh không những không ngu, mà lại còn rất khôn khéo, không,
Hàn Nhã Thanh chẳng những khôn khéo mà còn lắm mưu nhiều kế, cẩn thận
từng bước.
Khi ở nhà họ Cố, cô giả vờ lù khù vác lu chạy, cực kỳ nhẹ nhàng mà sỉ
nhục Cố Chính Tân, còn có thể an toàn quay về dưới cơn tức giận của ông
cụ Cố.
Sau đó, cô lại tỉnh bơ mà lấy được toàn bộ cổ phần của Dương thị trong
tay ông giúp Dương Tầm Chiêu, lúc đó ông cũng thấy Dương Tầm Chiêu vội
vàng chạy khắp nơi vì mấy sản nghiệp đó.
Nhưng mà xong xuôi hết rồi ngẫm lại, mấy thứ này rõ ràng là cái bẫy mà
Hàn Nhã Thanh gài ông, mà lúc đó ông lại không hề nghi ngờ nhảy xuống
bẫy của Hàn Nhã Thanh.
Người phụ nữ này không đơn giản, ông đã biết người phụ nữ này không đơn
giản từ lâu, thật ra ông vốn còn nghĩ miễn cưỡng chấp nhận cô, một người phụ nữ thông minh thế này vẫn có thể giúp đỡ Tầm Chiêu, nhưng mà cô lại vô sinh, chỉ một điểm này thôi là nhà họ Dương đã không thể chịu đựng
được rồi.
Huống chi bây giờ lại có cô cả nhà họ Đường, ông lại càng không thể chấp nhận Hàn Nhã Thanh được.
Bàn về trí tuệ, năng lực, cô cả nhà họ Đường chắc chắn là người đứng
đầu, không có người phụ nữ nào sánh bằng, bàn về sắc đẹp, cô cả nhà họ
Đường cũng thuộc hàng top.
Bàn gia thế, đúng là không có mấy ai có thể sánh bằng nhà họ Đường.
So sánh giữa Hàn Nhã Thanh và cô cả nhà họ Đường sao? Đó chính là một người trên trời, một người dưới đất, không thể so được.
“Cô có ý gì? Cô uy hiếp tôi à?” Mặt ông cụ Dương trầm hẳn xuống, giọng điệu cũng chẳng tốt đẹp gì.
“Không, tôi không uy hiếp ông, tôi chỉ muốn nói cho ông biết, chuyện tôi muốn làm thì không ai cản được, chuyện tôi không muốn làm thì cũng chả
ai ép tôi được.” Hàn Nhã Thanh nói thật, từ trước đến giờ đều là như
thế, đây là nguyên tắc cô luôn nhất quán từ trước đến giờ.
“Hàn Nhã Thanh, cô ngông cuồng gì chứ? Cô dựa vào đâu? Cô có tư cách gì
để ngông cuồng? Là dựa vào Hàn thị do Tầm Chiêu cứu lấy sao?” Ông cụ
Dương tức muốn nhảy dựng lên, Hàn Nhã Thanh dám hăm dọa trước mặt ông?
Hàn Nhã Thanh dựa vào cái gì chứ?
Còn không phải là tiền của nhà họ Dương bọn họ sao?
“Thanh Thanh của tôi nói sai chỗ nào chứ? Thanh Thanh của tôi chỉ đang
trần thuật một sự thật, mỗi người đều có lập trường và nguyên tắc riêng
của họ, mỗi người đều có một cuộc sống mà họ mong muốn, tại sao phải
thay đổi vì người khác chứ, vì sao lại bị hai người ép buộc mãi như thế
chứ?” Cuối cùng Hứa Dinh Dinh cũng đã tìm lại được giọng nói của cô, lại tiếp tục cãi tay đôi với ông cụ Dương.
“Ông hỏi Thanh Thanh nhà tôi dựa vào đâu? Ông hỏi Thanh Thanh nhà tôi có tư cách gì hả? Tôi không ngại nói cho ông biết, Thanh Thanh nhà tôi có
tư cách để ngông cuồng, tư cách này cũng không cần người khác cho, Thanh Thanh nhà tôi đã tự có rồi.” Lúc này Hứa Dinh Dinh nhịn không được nói
hết tất cả mọi chuyện của Hàn Nhã Thanh ra ngoài.
Đương nhiên, ông cụ Dương và bà cụ Dương không tin những lời này.
“Tôi biết, Thanh Thanh là cô cả nhà họ Hàn, cũng là tổng giám đốc hiện
tại của Hàn thị, bây giờ Hàn thị đã thoát khỏi nguy hiểm là vì Tầm Chiêu đã đầu tư một số tiền lớn cho Hàn thị, tình hình của Hàn thị mới trở
nên tốt hơn, dựa theo tình hình phát triển hiện tại, Hàn thị chắn chắn
sẽ càng lúc càng lớn mạnh, Thanh Thanh là tổng giám đốc của Hàn thị,
đương nhiên thân phận cũng không tầm thường rồi.” Mắt bà cụ Dương hơi
lóe lên, nhanh chóng nói tiếp.
Mấy lời này của bà cụ Dương càng làm cho người ta chán ghét hơn, luôn ám chỉ thứ Hàn Nhã Thanh dựa vào thật ra chính là gia thế nhà họ Dương bọn họ, không có tiền do nhà họ Dương đầu tư vào thì đã không có Hàn thị,
không có Hàn thị thì bây giờ Hàn Nhã Thanh chả là cái thá gì.
Lúc này, Dương Tầm Chiêu đã chạy đến nơi, anh dừng xe ở một nơi cách cao ốc Hàn thị không xa.
Mà Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo cũng đã chạy đến nơi, dù sao kỹ thuật
lái xe của tài xế Lưu cũng không tệ, cho nên cũng không chậm hơn Dương
Tầm Chiêu bao nhiêu.
Bây giờ mọi người đã đến đông đủ, người nên đến hay không nên đến đều đã đến gần hết rồi.