Huống hồ Bà Ngụy cũng không muốn chưa rõ ràng đã ép mọi chuyện xuống như vậy, như thế đối với Thanh Thanh cũng không tốt.
Bà trước hết phải biết rõ chuyện gì xảy ra, mới có thể đáp lại chính xác,
đồng thời tìm ra cách giải quyết, lúc đó mới có thể thực sự giúp được
Thanh Thanh.
Bà Ngụy bây giờ đã không lo được bữa tiệc có tiến
hành thuận lợi hay không, bà bây giờ bận tâm chính là làm thế nào mới có lợi nhất cho Thanh Thanh.
Sở Bách Hà nghe thấy lời bà Ngụy nói,
đôi mắt nhanh chóng nhìn về phía vị Bà Lý kia, cô ta cũng rất muốn biết
người kia lúc trước rốt cuộc đã thả ra những tin tức gì.
Không
chỉ có Sở Bách Hà, ngay cả Bùi Vũ Ninh cũng muốn biết, đương nhiên Hàn
Nhã Thanh cũng hơi hiếu kì, không biết Bùi Doanh rốt cuộc để người kia
thả ra tin gì.
Chỉ là Hàn Nhã Thanh đã đoán được có thể là việc liên quan đến chuyện năm năm trước.
Năm năm trước là Bùi Doanh gài bẫy cô, lúc ấy cô bị hạ độc ngất đi, trước
lúc hôn mê, Bùi Doanh cùng mấy người đàn ông kia đều ở trong phòng, Hàn
Nhã Thanh không biết trong lúc cô hôn mê Bùi Doanh có làm ra chuyện gì
hay không.
Sau này cô bỏ trốn, chạy vào căn phòng của Dạ Tầm Chiêu, chuyện xảy ra sau đó cô hoàn toàn không biết rõ tình hình.
Những chuyện này cũng có thể sẽ biến thành tai hoạ ngầm.
Hàn Nhã Thanh vốn nghĩ rằng chuyện kia đã sớm kết thúc, không nghĩ đến sự
tình cách năm năm vậy mà lại lần nữa nổi lên sóng gió.
Mà giờ khắc này cô thậm chí là hơi bị động.
Cho nên tin tức mà Bùi Doanh để cho người truyền đi trở thành điểm mấu chốt của sự việc.
“Việc do chính cô làm ra cô rõ ràng hơn bất kỳ ai, bà Ngụy có thể để cô tự
mình nói......” Bà Lý lại nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, sự xem thường
trong mắt càng rõ ràng hơn.
“Bà Lý, chuyện bà nói chỉ sợ không
phải Thanh Thanh gây nên, mà là có người cố gắng bôi nhọ, vậy nên vẫn là mời bà Lý nói một chút đi.” Bà Ngụy ngắt lời bà Lý, thái độ của bà Ngụy giờ phút này vô cùng rõ ràng, bà hoàn toàn tin tưởng Hàn Nhã Thanh.
“Nói xấu? Chứng cứ đều rõ ràng như vậy, vừa nhìn là biết thật giả, căn bản
không phải là vu khống”. Bà Lý khóe môi nhếch lên: “Chúng ta ai cũng đều có mắt, đều nhìn thấy rõ ràng”.
“Bà Ngụy nếu không tin, có thể
tự mình nhìn xem”. Bà Lý trong lúc nói chuyện, nhìn sang gã đàn ông hèn
mọn lúc nãy: “Chứng cứ ngay tại trong tay của hắn”.
“Chứng cứ
gì?” Bà Ngụy nhanh chóng chuyển mắt, cũng nhìn về phía gã hèn mọn kia,
giọng nói lập tức trầm xuống lạnh lùng: “Ông thả ra tin tức gì vu oan
Thanh Thanh?”
“Bà Ngụy, tôi đây cũng không phải là vu oan, những
gì tôi nói đều là sự thật”. Gã đàn ông hèn mọn bỉ ổi lúc này lời nói vô
cùng mạnh mẽ chắc chắn, cho dù là giả hay là thật, chung quy nhìn có vẻ
như vẫn còn chút dũng khí.
“Tốt lắm, vậy nói về cái ông gọi là sự thật đi, không cần che giấu, cũng không cần lén lút đưa cho mọi người
xem, cứ lấy ra, đặt ở ngoài ánh sáng đi”. Bà Ngụy là người thông minh,
mặc dù bà lúc trước không hiểu rõ tình hình, nhưng cũng hiểu được tên
đàn ông này nhất định đã đưa vật trong tay cho không ít người xem qua.
Cho nên, bây giờ đè xuống khẳng định là không thể nào, cho dù đè xuống rồi, cũng chỉ làm người khác hoài nghi thêm, ngược lại để người ta có cớ
chửi bới Thanh Thanh.
Cho nên không bằng bày tất cả mọi chuyện ra ánh sáng, sau đó lại nghĩ cách giải quyết, trả lại trong sạch cho Thanh Thanh.
Bà cũng không tin, giả còn có thể biến thành thật.
Những người vừa nãy nhìn thấy đồ vậy trong tay gã đàn ông nghe thấy lời nói
của bà Ngụy đều hơi giật mình, hiển nhiên không nghĩ tới bà Ngụy sẽ
trong tình huống này công khai những thứ kia, một khi công khai những
vật kia, đối với Hàn Nhã Thanh nhất định sẽ cực kì bất lợi.
Bà Ngụy lúc trước bảo vệ Hàn Nhã Thanh như vậy, bây giờ vì sao lại muốn làm vậy?
Gã đàn ông kia cũng cực kì sửng sốt, hơi nghi hoặc nhìn về phía bà Ngụy, trong lúc nhất thời chưa lấy lại được tinh thần.
“Lấy ra đi, đừng giấu diếm”. Bà Ngụy nhìn thấy gã kia đờ ra, khóe môi rõ ràng nhiều hơn mấy phần trào phúng.
Tên đàn ông bỉ ổi ánh mắt nhanh chóng lóe lên, nhiệm vụ hôm nay của gã
chính là tung video trong tay ra ngoài, cố hết sức để càng nhiều người
nhìn thấy càng tốt, đương nhiên, tốt nhất là có thể làm cho phóng viên ở đây chứng kiến, sau đó công khai.
Mà yêu cầu của bà Ngụy lúc này rất hợp ý gã, gã dĩ nhiên là sẽ không từ chối, tên đàn ông hèn mọn lấy
điện thoại di động ra, đưa tới trước mặt bà Ngụy: “Chứng cứ đều ở
trong này”.
“Được, nếu những thứ này của ông không phải thật,
tôi sẽ cho ông biết hậu quả”. Bà Ngụy cũng không nhận điện thoại, mà là
nhìn qua gã kia lạnh lùng cười cười.
Tên đàn ông tay cầm di động run lên rõ ràng, điện thoại thiếu chút nữa rơi trên mặt đất.
“Bà Ngụy, đến cùng là thật hay là giả, để mọi người nhìn xem chẳng phải sẽ
biết sao?” Bùi Doanh nãy giờ đứng trong đám người đi tới, trên mặt của
bà mang theo nụ cười, chỉ là ánh mắt kia lúc nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, có sự âm tàn như rắn độc.
Tên đàn ông vốn đang có xu thế thụt lùi lập tức đứng thẳng lưng, đưa điện thoại trong tay về phía trước.
“Đã muốn xem, vậy để mọi người cùng nhau xem đi, chi bằng chiếu trên màn
hình lớn, làm như vậy ai cũng đều có thể thấy rõ ràng”. Trình Nhu Nhu là kẻ đầu tiên không giữ được bình tĩnh, vốn dĩ kế hoạch của bọn họ chính
là chiếu những video kia
trên màn hình lớn, nhưng là để cẩn thận tránh đi một ít chuyện phiền toái sau này, bọn họ đành thay đổi kế hoạch.
Bây giờ chính bà Ngụy đã nói muốn bày ra ngoài ánh sáng, vậy chiếu ở trên màn hình lớn xem đi.
Bà Ngụy chuyển mắt, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Trình Nhu Nhu, khóe
môi cong lên một chút: “Công chúa Qủy Vực Chi Thành Qủy Vực Chi Thành
phải không?”
“Phải, tôi là công chúa Qủy Vực Chi Thành ”. Trình
Nhu Nhu rất thích thân phận bây giờ củamình, cô thích nhất người khác có thái độ thái độ kính sợ lấy lòng mình.
“Tôi mặc dù chưa từng gặp thành chủ Qủy Vực Chi Thành, nhưng tôi từng nghe qua rất nhiều chuyện
của người đó”. Bà Ngụy vẫn nhìn Trình Nhu Nhu như cũ, khóe môi câu lên
thành nụ cười: “Thành chủ Qủy Vực Chi Thành có một đứa con gái như cô,
tôi thực sự cảm thấy mất mặt thay ông ta”.
Bà Ngụy từ trước đến
nay có tiếng mạnh mẽ, người khiến bà khó chịu, việc khiến bà khó chịu,
từ trước đến nay bà đều hoàn trả lại, người Cẩm Thành ngược lại đều quen cả rồi.
Nhưng mà ai cũng không nghĩ tới Bà Ngụy thậm chí ngay cả công chúa Qủy Vực Chi Thành cũng đáp trả, lời nói lại còn khó nghe như
vậy.
Kỳ thật, lúc này trong yến hội rất nhiều người đều xem
thường dáng vẻ làm bộ làm tịch kia của Trình Nhu Nhu, nhưng Trình Nhu
Nhu dù sao cũng là công chúa Qủy Vực Chi Thành, không người nào dám đi
đắc tội, cho nên từ khi bắt đầu yến hội đến bây giờ, tất cả mọi người
đều trái lương tâm khen ngợi Trình Nhu Nhu.
Bà Ngụy lời này có
thể nói là thẳng thắn nói ra tiếng lòng của mọi người, vị công chúa Qủy
Vực Chi Thành này thật sự chẳng ra sao cả.
Học đòi làm ra vẻ, ái
mộ hư vinh, lên không được mặt bàn, từ đầu đến chân đều là loại điệu bộ
cửa nhỏ nhà nghèo không phóng khoáng.
“Bà có ý gì? Bà dám mắng
tôi?” Trình Nhu Nhu vốn là không có đầu óc, mà lại còn cực kì để ý cách
nhìn của người khác về mình, nghe được lời Bà Ngụy thì nổi giận: “Bà
cũng dám mắng tôi, tôi chính là công chúa Qủy Vực Chi Thành.”
Trình Nhu Nhu lời này lại càng hạ thấp thận phận của mình.
Nhưng mà, cô ta dù sao cũng là công chúa Qủy Vực Chi Thành, không ai không
kiêng kị thế lực Qủy Vực Chi Thành, cho nên giờ phút này tất cả mọi
người có chút lo lắng thay bà Ngụy.
“Công chúa Qủy Vực Chi Thành? Bà Ngụy lại lên tiếng cười nhạo: “Người khác sợ cô, ta lại không sợ,
công chúa Qủy Vực Chi Thành, cô ở trên yến hội của nhà họ Ngụy ta gây
sự, rốt cuộc là ý gì? Có cần tôi đưa ngươi đưa đến cục cảnh sát tra rõ
ràng không?”.
“Tôi, tôi gây sự khi nào......” Trình Nhu Nhu đối
đầu với Bà Ngụy mạnh mẽ thì sợ hãi, vả lại cô ta vừa nghe nói đi cục
cảnh sát, trong lòng càng hoảng sợ hơn, chính là kiểu có tật giật mình.
Dù sao sự tình hôm nay đích thật là do họ gây ra.
Mọi người thấy cái điệu bộ này của Trình Nhu Nhu, vài người đều muốn hoa mắt, đây chính là công chúa Qủy Vực Chi Thành?
Thế này cũng quá vô dụng?
Có vậy thôi là sợ rồi?
“Công chúa không có gây sự là tốt nhất, nếu để cho tôi tra ra sự tình hôm nay có liên quan đến công chúa, cho dù là Qủy Vực Chi Thành, thì cũng nhất định phải cho tôi một câu trả lời thỏa đáng”. Bà Ngụy cường thế từ
trước đến nay đều là không sợ trời không sợ đất, cho dù Qủy Vực Chi
Thành lợi hại hơn nữa, vì Thanh Thanh nhà bà, việc này bà tuyệt đối
không thể bỏ qua như vậy.
“Bà Ngụy, công chúa chúng tôi chỉ là
tới tham gia yến hội, làm sao có thể ở trên yến hội gây sự, chuyện này
không liên quan đến chúng tôi”. Bùi Doanh nhìn thấy dáng vẻ Trình Nhu
Nhu, hung ác hận không thể giết chết Trình Nhu Nhu, thật sự là đồ ngu
xuẩn thành sự không đủ bại sự có thừa.