“Ông nói cái gì? Cái gì giết người diệt khẩu? Ông có chứng cớ gì nói
chúng tôi giết người diệt khẩu không?” Sở Bách Hà trừng to mắt nhìn
thẳng vào người đàn ông kia chất vấn, giết người diệt khẩu? Người này
đang nói bậy bạ cái gì cơ chứ?
“Tôi biết Hàn Nhã Thanh sẽ không
thừa nhận sự việc đã làm từ năm năm trước, cho nên khi tôi đi tìm cô ta
thì cô ta cố ý tránh mặt như không quen biết tôi. Cô ta không muốn đưa
sự việc năm đó ra ngoài ánh sáng, vì vậy cô ta muốn giết tôi diệt khẩu.” Người đàn ông kia nhìn Hàn Nhã Thanh, vẻ mặt căm phẫn diễn giống y như
thật.
Sở Bách Hà sững sờ, sự việc của năm năm trước? Người đàn ông này biết chuyện xảy ra của năm năm trước sao?
Người này đang muốn nói đến sự việc của Thanh Thanh và cậu ba nhà họ Dương sao?
Chuyện năm đó liên lụy đến quá nhiều, quả thực không thích hợp để lộ ra ở thời điểm này. Sở Bách Hà mím chặt môi nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại. Cô nhớ đến ánh mắt của mọi người khi đó nhìn Hàn Nhã Thanh, phản ứng của
bọn họ tuyệt đối không giống như đã biết chuyện gì giữa Hàn Nhã Thanh và cậu ba nhà họ Dương. Càng huống hồ cũng không biết đứa nhỏ kia đột
nhiên xuất hiện từ đâu chạy ra gọi Thanh Thanh là mẹ.
Vì vậy chuyện mà người đàn ông này nói chắc chắn không phải chuyện của Thanh Thanh và cậu ba nhà họ Dương.
Sở Bách Hà nghĩ đến một loại khả năng, chỉ là cô cảm thấy loại khả năng
này rất nực cười, có những nghi ngờ mà bản thân đã nghĩ sai rồi.
“Mẹ à, mẹ là mẹ của con…” Đứa nhỏ chỉ tầm năm tuổi vẫn như cũ ôm chặt lấy
chân Hàn Nhã Thanh, ánh mắt trông mong nhìn cô, giọng nói của đứa trẻ
còn ngây thơ non nớt.
Một đứa trẻ chỉ mới năm tuổi thật sự không biết nhiều, người khác dạy cô bé làm gì thì cô bé sẽ làm như vậy.
Cho nên, đứa trẻ năm tuổi sẽ không biết việc bản thân mình làm như vậy gây ra rắc rối ảnh hưởng cho người khác.
Hàn Nhã Thanh khẽ mỉm cười nhìn vào ánh mắt đơn thuần của đứa trẻ, cô biết đứa trẻ này vô tội, vì vậy cô không thể đối với một đứa trẻ mà tức
giận.
Sở Bách Hà trông thấy Hàn Nhã Thanh không có ý định sẽ giải thích, ngược lại còn nhìn cô bé mỉm cười. Trong lòng càng thêm lo lắng
sốt ruột, Thanh Thanh như vậy có thể sẽ khiến người khác hiểu lầm hay
không?
Có điều Sở Bách Hà cũng biết, đứa bé này còn quá nhỏ, quả thực nhỏ đến mức chắc chắn không hiểu mình nói gì.
Sở Bách Hà nghĩ, trước tiên vẫn là nên đưa đứa bé này đi trước.
“Phải, cô ta chính là mẹ của cháu, cô ta sinh ra cháu nhưng không nuôi cháu.
Hơn nữa cũng không muốn nhận cháu, cháu đã sắp năm tuổi rồi nhưng cô ta
cũng chưa từng đến thăm cháu.” Sở Bách Hà còn chưa kịp đi đến bên cạnh
đứa nhỏ thì đã nghe thấy giọng nói của người đàn ông vừa rồi lần nữa hét to lên.
Mọi người nghe thấy lời nói của người đàn ông này lại nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, ánh mắt của họ rõ ràng đã thay đổi.
“Ông nói bậy bạ cái gì đó? Không bằng không chứng không được nói linh tinh.” Sở Bách Hà dừng bước, quay đầu nhìn về người đàn ông kia, đây là từ đâu chạy tới muốn tìm chết sao?
“Ai nói tôi không bằng không chứng? Tôi có bằng chứng! Hơn nữa không chỉ có một bằng chứng.” Người đàn ông
kia đi lên vài bước giữa đại sảnh, vẻ mặt lộ rõ vẻ tự mãn.
Hàn Nhã Thanh nhướng mi nhìn người đàn ông. Nhưng cô không nói bất cứ điều gì, biểu cảm trên mặt cũng không có gì thay đổi.
“Ông có bằng chứng gì?” Sở Bách Hà nóng nảy, hơn nữa cô cũng không rõ người
đàn ông này rốt cuộc có bằng chứng gì mà dám nói như vậy.
Người này nói đứa nhỏ là con của Thanh Thanh? Ông ta sao lại dám ăn nói lung tung bậy bạ như thế được?
Chuyện thế này mà cũng có thể nói lung tung được sao?
Bùi Vũ Ninh đang đứng cách người đàn ông đó không xa, lúc này cô chỉ muốn lập tức đạp chết ông ta. Người này hoàn toàn đang nói bậy bạ, không cần mặt mũi nữa phải không? Thứ đồ không biết xấu hổ, cực kỳ ghê tởm!
Tuy nhiên Bùi Vũ Ninh vẫn giữ được bình tĩnh, người đàn ông đó vừa mới nói
Thanh Thanh muốn giết ông ta diệt khẩu, nếu như lúc này cô thật sự làm
gì với ông ta thì chẳng những không giúp được Thanh Thanh, ngược lại sẽ
làm hại Thanh Thanh.
Trong lòng Bùi Vũ Ninh mặc dù rất tức giận nhưng vẫn hết sức nhẫn nhịn, cô quay về bên cạnh Hàn Nhã Thanh.
“Thanh Thanh, xem ra người này đã có sự chuẩn bị sẵn đễ diễn một vở kịch lớn.” Lúc trước cô vẫn luôn nghĩ sự việc này hết sức bình thường, nhưng hiện
tại Bùi Vũ Ninh hoàn toàn đã ý thức được sự việc này tuyệt đối không hề
đơn giản.
“Phải, đây đúng là một vở kịch lớn.” Hàn Nhã Thanh đưa mắt nhìn Bùi Vũ Ninh, vẻ mặt như cũ vân đạm phong khinh.
Thật ra Hàn Nhã Thanh cũng không biết bằng chứng mà người đàn ông kia nói là gì, nhưng đối với thủ đoạn của Bùi Doanh thì coi như cô đã hiểu. Vì vậy Hàn Nhã Thanh biết sự việc ngay hôm nay khẳng định không đơn giản,
hiện tại người đàn ông kia làm loạn như vậy, chỉ sợ là trong tay ông
ta thật sự có ‘bằng chứng’ gì đó.
Cho dù như vậy thì cô vẫn bình tĩnh như thường, hoặc là nên nói, càng như vậy thì cô càng phải bình tĩnh.
“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với đứa bé này?” Bùi Vũ Ninh nhìn cô nhóc vẫn đang ôm Hàn Nhã Thanh.
“Có lẽ vì chưa từng nhìn thấy mẹ của mình cho nên mới bị người ta lợi
dụng.” Hàn Nhã Thanh lần nữa nhìn đứa nhỏ, cô bé thật sự quá nhỏ, nhỏ
đến mức căn bản chuyện gì cũng đều không hiểu. Mọi người dạy cô bé phải
làm gì thì cô bé nhất định sẽ làm như thế.
Nhưng sẽ có lúc, hành
vi và lời nói của trẻ nhỏ sẽ thuyết phục hơn. Ví dụ như lúc này, cô bé ôm lấy cô không ngừng gọi cô là mẹ, cảnh diện này sẽ khiến nhiều người
dễ tin tưởng.
Suy cho cùng ai cũng biết đứa trẻ này còn nhỏ như vậy sẽ không có khả năng nói dối.
“Mẹ ơi, mẹ ơi…” Đứa trẻ ôm chặt lấy Hàn Nhã Thanh không buông tay, không
ngừng gọi cô là mẹ, trong giọng nói có quá nhiều khát khao mong chờ.
Bùi Vũ Ninh khẽ thở dài, nếu thật sự là như vậy, muốn tìm hiểu sự việc trên người đứa trẻ này lại càng không có khả năng.
“Có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì?” Nhận được tin bà Ngụy vội chạy
đến, không khỏi sững sờ khi nhìn thấy tình huống trước mặt.
Nhất là khi nhìn thấy có một tiểu cô nương đang ôm chặt chân
Hàn Nhã Thanh gọi mẹ. Bà Ngụy đột nhiên có cảm giác không
biết bản thân đang ở đâu.
Việc Thanh Thanh có con, chuyện
đó bà biết. Nhưng tuyệt đối không phải là đứa trẻ này. Rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Dì à, thực xin lỗi. Cháu sợ lại gây thêm phiền phức tới cho dì rồi.” Hàn Nhã Thanh khẽ
thở dài nhìn bà Ngụy, vẻ mặt cô thêm mấy phần áy náy. Nếu
sớm biết sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy thì hôm nay cô sẽ không tới đây.
Dù sao đây cũng là bữa tiệc đặc biệt để Mộ Dung Tri tiếp nhận Ngụy Khang. Bây giờ xem ra đã bị cô phá hủy rồi.
“Nói ngốc gì hả?” Bà Ngụy vừa đến đây vẫn còn chưa hiểu chuyện gì
xảy ra, nhưng bà đã nghe thấy đứa trẻ đang ôm Hàn Nhã Thanh gọi
cô là mẹ, đến đây thì biết chuyện xảy ra ngày hôm nay không đơn
giản nữa.
Bà Ngụy cũng minh bạch, chuyện phát sinh ở buổi tiệc ngày hôm nay, chỉ sợ là bữa tiệc này không có cách nào
trôi qua thuận lợi.
Nhưng bà hoàn toàn không có ý trách
cứ Hàn Nhã Thanh, bà chắc chắn chuyện này không phải là lỗi
của Thanh Thanh nhà bà.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ai làm loạn ở đây?” Bà Ngụy nhẹ nhàng khẽ vỗ vỗ lên tay Hàn
Nhã Thanh, sau đó đưa mắt nhìn về phía mọi người, lúc này
giọng nói của bà mang theo mấy phần nghiêm trọng: “Đã không
phải một hai lần các vị gây ra rắc rối ở nhà họ Ngụy, tại
sao vậy? Có phải các vị cảm thấy nhà họ Ngụy chúng tôi dễ
ức hiếp phải không?”
Bởi vì suy nghĩ cho Hàn Nhã Thanh, mà lời này của Bà Ngụy nói ra không một chút khách khí.
Người đàn ông ban nãy tung ra tin tức về Hàn Nhã Thanh lúc này dáng
vẻ không nhịn được như muốn rụt cổ lại, hiển nhiên là sợ hãi.
Chung quy có tật giật mình, có điều ông ta nghĩ chuyện lần này là
do người của Quỷ Vực Chi Thành tìm đến ông ta cho nên trong lòng như được tiếp thêm sức mạnh, vì thế ông ta cảm thấy không có
việc gì phải sợ.
“Bà Ngụy, chúng tôi đều biết bà đang
muốn bảo vệ cô Hàn. Nhưng bản thân cô Hàn đã làm ra chuyện như
vậy, bà muốn bảo vệ cô ấy cũng vô dụng.” Một người phụ nữ
đã có chồng mặc chiếc váy màu đỏ, trang điểm đậm mở miệng,
trong lúc nói chuyện bà ta cố ý nhìn Hàn Nhã Thanh, trong ánh
mắt mang theo vẻ giễu cợt khinh thường không chút nào che giấu.