Xe bò “Kẽo kẹt kẽo kẹt” đi trên còn đường bùn lầy, đứa nhỏ thả chân ngồi trên xe bò, hai chân đong đưa.
“Gia gia, gia gia, con đường này sao lại có tên là Kẹp Mã Doanh?” Đứa nhỏ
vừa mới nhận biết chữ, phàm là thấy cái gì thì sẽ đọc ra.
Lão đầu nhi gãi gãi đầu, “Cái này ta cũng không biết, chỉ nghe người ta
nói, Kẹp Mã Doanh này trước sau đã sinh được hai vị hoàng đế, chính là
nơi địa linh nhân kiệt. Thuận nhi, ngươi mau hít nhiều mấy hơi, tương
lai không chừng có thể làm vinh quang cho nhà chúng ta đó?”
Hài nhi nghe lời, nhanh chóng hít hít mấy hơi thật sâu, sau đó lại chỉ vào
một tòa nhà lớn bên đường hỏi: “Gia gia, tòa nhà này sao lại lớn hơn
những nhà khác vậy? Lại còn có hành lang, thật là tráng lệ.”
Lão đầu nhi lại bị hỏi thì nhìn cánh cửa lớn đỏ thẫm kia nghĩ một lúc lâu,
nhưng vẫn lắc đầu, “Một tòa nhà lớn thế này lại không có biển hiệu,
không biết ai ở bên trong, thật kỳ lạ.”
Nhưng phía dưới chân tường chợt mang theo tiếng cười kèm ho khan khiến ông
cháu hai người hoảng sợ. Họ dừng xe bò lại, nhìn về phía âm thanh kia,
lại thấy một lão đầu nhi tầm 70 đang ngồi xổm ở góc tường, trong tay còn cầm một cái bánh bao đã gặm được một nửa.
Lão nhân kia có vóc dáng nhỏ, hơn nữa ông ta lại đang ngồi xổm dưới bóng
râm của bức tường nên vừa rồi bọn họ mới không nhìn thấy.
Hài nhi đi qua hỏi, “Lão gia gia, ngài cười cái gì? Chẳng lẽ ngài là chủ nhân ở đây sao?”
Lão nhân lại khụ một tiếng, ho đến xương ngực khẽ run lên, trong miệng lại
cười nói, “Nhóc con, nugơi xem quần áo của ta thế này có thể xây được
tòa nhà to thế sao?”
Hài nhi thành thật lắc đầu, “Lão gia gia, ngài không phải tôi tớ của nhà này chứ?”
Lão đầu nhi không thừa nhận cũng không phủ nhận, ông ta chỉ cười, đôi mắt
hãm sâu trong đống nếp nhăn, “Oa oa, phòng ở này vốn không xinh đẹp thế
này đâu. Nó vốn không khác gì những ngôi nhà ở bên cạnh, nhưng căn phòng này chính là đã nuôi lớn khai quốc hoàng đế của Đại Tống triều đó.”
Nghe ông ta nói như thế, ông cháu hai người đồng thời trừng mắt thật lớn,
“Chẳng lẽ nơi này là chỗ ở cũ của Thái tổ hoàng đế sao?”
“Không sai, tục truyền lúc Thái Tổ sinh ra thì ánh sáng rạng rỡ cả phòng, mùi
thơm lạ lùng kéo dài không tiêu tan. Sau khi sinh ra, thân thể Thái Tổ
tỏa sáng, ba ngày không biến mất. Bởi vì ban đêm có ánh sáng đỏ chiếu ra nên nhìn từ xa lại giống như nhà bị cháy, lúc mọi người sôi nổi tới cứu hỏa thì lại không thấy lửa đâu, vô cùng kinh ngạc, cảm thán mà giải
tán.”
Ông cháu hai người vô cùng kinh ngạc, mãi lúc sau hài nhi lại chống cằm hỏi, “Vậy nơi này sao lại gọi là Kẹp Mã Doanh?”
Lão đầu nhi cười ha hả nói, “Năm Khai Bảo thứ chín, Thái Tổ tây hành về Lạc Dương, trở lại chỗ cũ này ở một đêm, lại dùng ngón tay chỉ vào một chỗ
nói: ‘ ngày xưa ta cùng chúng bạn chơi một con ngựa, ta sợ các bạn giấu
ta đem ngựa đá giấu đi nên đã chôn nó ở đây, không biết giờ còn nữa
không? ’ tùy tùng đào tìm thì quả nhiên đào được một con ngựa đá, cho
nên từ đó chỗ này mới được gọi là Kẹp Mã Doanh.”
Hài nhi nghe xong thì tấm tắc than vài tiếng, “Nghe nói nửa đời của Thái Tổ là ở trên lưng ngựa, luôn tiên phong, như sấm không ngừng, hóa ra từ
nhỏ ngài ấy đã yêu ngựa như thế. Nhưng năm ấy ngài ấy tới Lạc Dương để
làm gì? Chẳng lẽ chỉ là nhớ quê nên mới đi qua đây?”
Biểu tình nhẹ nhàng trên mặt lão đầu nhi vốn đang nhẹ nhàng bỗng chuyển sang đình trệ. Hắn nhìn về hai ông cháu đang hết sức chăm chú lắng nghe kia, ngữ khí trở nên cương cứng, “Một năm kia Thái tổ hoàng đế quyết định
dời đô về Lạc Dương.”
Hai ông cháu nhìn
nhau, giống như còn chưa hoàn hồn, hoặc là hai chữ dời đô này với họ mà
nói là quá mức xa lạ. Cho dù họ hiểu ý của chữ này nhưng cũng không hiểu nỗi những phức tạp và rắc rối bên trong đó.
Vì thế, lão đầu nhi tiếp tục tự mình nói, “Trước khi Thái Tổ tới Lạc Dương khảo sát, quần thần thượng tấu không ngừng, sôi nổi đưa ra lý do không
thể dời đô. Có người nói kinh phí không đủ, bách quan không thông thuộc
nơi mới, còn có chưa thiết lập hàng rào bảo vệ, quân chưa được điều
động. Còn có người nói Lạc Dương quá nóng, không thích hợp cho hoàng đế
cùng bá quan ở lại. Nhưng Thái Tổ cũng không nghe bọn họ, mà vẫn theo kế hoạch tới Lạc Dương, cũng làm lễ tế bào.”
“Có người kể lại rằng, lúc Thái Tổ đang chuẩn bị tế bái thì trời mưa liên
tiếp vài ngày lại bỗng dưng hửng sáng, ánh mặt trời chói lọi. Thái Tổ vô cùng cao hứng, nói đó là điềm lành, mà những quan viên từng phản đối
cũng đổi ý, ủng hộ việc dời đô về Lạc Dương.”
Hài nhi chép chép miệng nói, “Nhưng nghe nói Tống cung ở Biện Lương có
rường cột chạm trổ, hoa lệ hùng vĩ, Thái tổ hoàng đế vì sao phải dời về
tây kinh?”
Nói xong lời này hắn liền bị gia gia nhà mình đập cho một phát, “Chớ có hồ ngôn loạn ngữ, họa là từ miệng mà ra đó.”
Lão đầu nhi cười nói, “Hài tử biết cái gì, ta cũng là nghe được từ người
khác thì nói chút với ông cháu ngươi thôi, chớ coi là thật, chỉ coi như
nghe chơi chơi.”
Hài nhi xoa đầu, “Lão nhân gia, ngài nói xem vì sao Thái Tổ lại một hai phải dời đô?”
Lão đầu nhi nhìn chằm chằm đôi mắt đen lúng liếng của hắn một lúc mới đỡ eo đứng dậy nói, “Bởi vì Tống cung ở Biện Lương xảy ra một việc lạ, khiến
cả hoàng cung náo loạn gà chó không yên, cho nên Thái Tổ mới vội vã muốn dời đô.”
***
Dông tố chợt tới, rất nhanh, hào sảng, không đến 15 phút thì đã ào xuống mặt đất.
Vân Cẩm và Lan Huân sóng vai đi ra khỏi Yến Xuân Các, theo con đường phủ
kín đá cuộic đi tới Phi Hoa Trì. Áo sa tanh trên người họ đã ướt hết,
giày thêu cũng dính bùn, chạy không bao lâu thì lại trượt té, không thể
không tránh dưới một hành lang để nghỉ tạm, muốn đợi mưa tạnh mới lên
đường.
Vân Cẩm sửa sang lại đầu tóc ướt
mưa, tay làm thành mái che nhìn sâu vào trong màn mưa, miệng nói, “Nương nương còn chờ ta đi ngự trù phòng lấy hương dược đằng hoa cho ngài ấy,
mưa này không biết khi nào mới ngừng đây, nếu để nương nương sốt ruột
chờ thì không tốt đúng không?”
Lan Huân
tiến lên an ủi nói, “Vân Cẩm tỷ tỷ, ngươi chớ có sốt ruột, nương nương
của chúng ta vẫn luôn thông tình đạt lý, đối xử với cung nhân từ ái.
Nàng biết ngươi bởi vì mưa mới chậm trễ thì sẽ không trách cứ ngươi
đâu.”
Vân Cẩm nhoẻn miệng cười, “Nương
nương thiện tâm, ta cũng không sợ bị nàng trách cứ, chỉ là gần đây nương nương vì việc trên triều mà luôn mặt ủ mày chau, không ăn uống mấy, hôm nay khó khăn lắm mới muốn ăn chút gì, lại bị ta trì hoãn thì ngươi nói
xem ta có thể không nôn nóng không?”
Lan Huân lắc lắc đầu, tiến lên kéo tay nàng, nhẹ giọng hỏi, “Vân Cẩm tỷ tỷ, trên triền rốt cuộc đã có chuyện gì?”
Vân Cẩm nghiêng đầu liếc nàng một cái, “Không nên biết thì vẫn không cần biết thì hơn, đỡ phải rước họa vào thân……”
Nói đến đây, ấn đường của nàng ta hơi nhức, ánh mắt lướt qua bả vai của Lan Huân nhìn xuống chỗ rẽ của hành lang u ám phía sau, “Lan Huân, ngươi
xem nơi đó đang treo một khối vải bố trắng sao?”