Trời mưa càng lớn hơn, trên mặt đất nổi lên một tầng sương trắng, giống như tơ lụa mờ mịt.
Hai tay hắn hợp lại, thu cây roi sắt vào tay áo, bước đi trong tiếng khóc rống của Ngưu Mẫn.
Vũ trụ ở trước mặt hắn đan chéo thành một cái võng lớn, nhưng tóc và đạo
bào của hắn lại không hề bị ướt, một đầu tóc bạc vừa ngắn vừa dày lại
dựng lên, thẳng hướng trời cao.
“Tễ Hồng
tú trang……” Sau khi nói ra bốn từ này hắn nơi nhếch khóe miệng hung ác,
mười ngón tay không tự chủ mà nắm chặt. Nhưng tay trái nắm được một nửa
thì chỗ khớp xương lại truyền đến một trận đau nhức, hắn nhe răng hừ một tiếng, lòng bàn tay phải bỗng nhiên bốc lên ba ngọn lửa, hắn dùng sức
ấn ba ngọn lửa đó lên mu bàn tay trái đen đến khô rát.
Ấn như thế trong chốc lát, đau đớn ở tay trái rốt cuộc cũng nhẹ bớt. Hắn
nâng lên đôi mày rậm, một đôi mắt ưng sáng quắc có ánh sáng lấp lánh
nhìn về phía trước, mọi nỗi lòng đều quay trở lại cái hồ nước đầy hồng
liên của mười một năm trước.
***
Mới vừa đẩy mở cửa điện thì Vương Kế Huân đã bước đến chỗ hắn, “Đạo trưởng, không tốt, Lâm Kính Ẩn trốn mất rồi.”
“Không phải ta bảo ngươi chậm chạp không phát tang dụ hắn trở về, sau đó đóng
cửa thành bắn tên sao? Thế nào lại để hắn chạy thoát?”
Vương Kế Huân dậm chân, “Đều là Lưu lão đầu kia xen vào việc của người khác,
dùng lệnh bài của tiên đế khiến cấm quân phải mở cửa thành, mới để hắn
chạy mất. Đạo trưởng, hiện giờ phải làm sao? Bệ hạ đang nổi trận lôi
đình, Lâm Kính Ẩn cần phải chết, nếu không về sau sẽ là đại họa.”
“Lâm Kính Ẩn là người trọng tình, tiên đế chết bất đắc kỳ tử, hắn ta tất
nhiên sẽ muốn ở một chỗ thương tiếc hắn, ta cũng sẽ theo hầu hắn một
chuyến vậy.”
Vương Kế Huân nghiêng hai con mắt nhỏ như hai hạt đậu xanh, “Đạo trưởng nói chính là hồng liên trì?”
“Đúng thế.”
Tròng mắt Vương Kế Huân vừa chuyển, “Người khác đều nói Lâm Kính Ẩn không
phải người, là yêu vật, đạo trưởng, theo ngươi thì hắn rốt cuộc là cái
gì?”
Đạo sĩ hừ một tiếng từ lỗ mũi, “Một con yêu quái hèn mọn mà cũng muốn ta nhúng tay, các ngươi đánh giá hắn quá cao rồi.”
***
Hồng liên mênh mang không bờ bến, giống như nhuộm hồng cả bầu trời. Nhưng
nếu cẩn thận nhìn thì sẽ phát hiện trong đám hoa sen đó có khói trắng
đang bốc lên. Có vài cánh hoa cũng đang dần cuộn lại cháy đen, cuối cùng hóa thành một đám tro tàn bay theo gió.
Nước ao “Ùng ục ùng ục” mà bốc khói, càng lúc càng đến điểm sôi, dưới nước
hình như có bóng gì đó đang đong đưa, nhìn thật kỹ thì mới phát hiện đó
là từng chum lửa màu cam.
Lão đạo đứng trên bờ ao, không chớp mắt mà nhìn mặt nước đang sôi lên, roi sắt vung lên, chém mặt nước thành hai nửa.
“Lâm Kính Ẩn, xuất hiện đi, nếu còn không đi ra thì cả da lẫn xương ngươi
đều sẽ bị ta thiêu sạch đó. Để ta xem chân thân của ngươi rốt cuộc là
cái gì, mà dám ở trong cung gây sóng gió.”
Đầu còn lại của cây roi sắt chợt bị thứ gì đó nắm, căng lên. Trong lòng lão đạo hơi cả kinh, thân mình theo roi sắt bị kéo vào trong ao sen. Nhưng
sắp rơi xuống nước thì hắn ngừng thở, thân thể gần như song song với mặt ao, cùng thứ trong ao kia giằng co cây roi sắt.
Một cái bóng thật dài từ trong mặt nước quay cuồng mà bơi qua, lân quang lóng lánh làm chói mắt hắn.
Hắn mạnh cắn răng một cái, tay trái chợt mở ra, ba ngọn lửa cháy được rót
vào trong ao, nước ao bởi thế mà sôi càng lợi hại hơn, khói trắng dâng
lên che tầm mắt của hắn.
“Oanh” một
tiếng, bọt nước văng khắp nơi, trong sương trắng mênh mang, hắn chỉ thấy một ánh sáng xanh lao về phía mình, sau đó cả người hắn căng lên, bị
thứ đó quấn đến gắt gao, rơi vào trong ao sen.
Trong nước chỗ nào cũng là ngọn lửa đang bay múa, từng ngọn lửa hồng giống
như quái vật giương nanh múa vuốt, len lỏi qua trước mặt hắn.
Hắn nhìn hai con mắt to màu vàng như hai chiếc đèn lồng lớn phía trước, nhẹ giọng cười, “Lâm Kính Ẩn, hóa ra đây là gương mặt thật của ngươi sao?
Nhưng ngươi phải biết ta có thể tạo ra Tam Muội Chân Hỏa thì sẽ không sợ nó, còn ngươi trời sinh sợ nóng, nếu còn kéo dài thì sẽ bị nó thiêu đến hoàn toàn thay đổi.”
“Còn bao lâu nữa?”
Trong nước bỗng nhiên truyền đến một thanh âm, tuy không giòn vang uyển
chuyển như thường ngày nghe thấy nhưng hắn ngay lập tức nhận ra nó.
“Cái gì bao lâu?”
Thanh âm kia hóa thành vài tiếng cười nhẹ nhàng, “Mỗi một trăm năm ngươi sẽ
bị những tàn hồn của những kẻ mình giết phản phệ, vì phòng ngừa chúng
tới gần người, mỗi khi đến lúc này ngươi sẽ tìm một chỗ yên lặng để ẩn
thân, vận khí, hóa giải tổn hại của chúng với thân thể. Yêu đạo, ta nói
có đúng không?”
Nghe lời này, lão đạo chỉ thấy rùng mình, biết mình đã trúng kế, nhưng hắn vẫn cố gắng ổn định
tinh thần, gắng không để người khác phát hiện ra mình đang hoảng hốt,
“Lâm Kính Ẩn, bị Tam Muội Chân Hỏa thiêu mấy ngày, cho dù ngươi không
chết thì cũng mất nửa cái mạng, ngày sau muốn phi thăng cũng khó. Vì báo thù cho hắn, làm thế có đáng giá không?” Nói đến đây, hắn chuyển giọng
nói, “Theo ta thấy, lấy công lực của ngươi, chỉ cần tu luyện thêm một
trăm năm nữa thì nhất định có thể tua thành thượng tiên, cần gì phải ở
lại nhân gian nhiều ô trọc này?”
Thanh âm kia lại cười, trong tiếng cười lộ ra lãnh khốc nhè nhẹ, như từng cây
kim chọc thẳng vào hắn, “Yêu đạo, ngươi đúng là giỏi lừa lọc, chỉ tiếc
trò này không dùng được với ta đâu.”
Thấy hắn không dao động, lão đạo giận không thể nhịn, mười ngón chợt mở, đem vô số ngọn lửa rót vào trong ao sen, “Được, nếu ngươi đã ngu đần như
thế thì chúng ta thử nhìn xem mệnh ngươi dài hay mệnh ta cứng.”
***
Lửa lớn thiêu ước chừng ba ngày, đến ngày thứ ba, lúc mặt trời từ từ mọc
lên, một con khỉ toàn thân lông bạc chạy qua ao hồng liên cháy đen. Hắn
ngồi ở bên bờ nhìn về phía trước, bị mũi lắc đầu, “Ai nha nha, vốn còn
nghĩ hái chút hạt sen về náo cháo, không nghĩ đến ao này lại bị đốt
thành bộ dạng này, đúng là tạo nghiệt mà, thật là tạo nghiệt mà.”
Dứt lời, hắn liền nhảy nhót dọc theo bờ ao mà đến phía trước, ai ngờ mới
chạy được vài bước, chợt nghe phía sau “Rầm” một tiếng. Hắn quay đầu lại thì thấy một cái đuôi cháy đen duỗi trên bờ ao, bên trên có một hạt sen hồng nộn, ở dưới ánh mặt trời trông nó rất khả quan.
Mãi một lúc sau một giọng nói suy yếu từ đáy ao truyền ra, “Cứu ta thì hạt sen này sẽ để cho ngươi cầm đi nấu cháo.”
***
Thấy thân ảnh đạo sĩ chậm rãi biến mất ở nơi xa, hai mảnh tua kiếm nắm dính
bùn trên đất mới chậm rãi ngỏng dậy, giống như một người tí hon bằng một lóng tay, lung lay đi đến bên cái hộp rơi trên đất, dùng hết sức mở nó
ra.
Quả lỏa trong hộp chớp cánh chuẩn bị
cất cánh, kiếm tuệ nhìn chuẩn cơ hội để bò lên lưng con trùng, tùy nó
bay vào trong mưa bụi mênh mang.