Thật lâu sau, Sầm Nam Anh mới nghẹn ra được vài tiếng cười gượng, hướng Trình Quốc Quang đang uống thuốc nói, “Phương Tĩnh đã bị tướng công đuổi đi, bạc cũng đã trả
về, lão nhân gia ngài cũng không cần vì việc này mà phiền lòng.”
Trình Quốc Quang đem cái chén không đưa cho nàng ta, lau khóe miệng, trong
mũi hừ lạnh một tiếng, “Chuyện của hắn là thế, còn ngươi thì sao?”
Sầm Nam Anh cả kinh, chén thuốc từ trong tay rơi xuống mặt đất vỡ thành hai nửa. Nàng ta cũng không nhặt chén lên, chỉ sợ hãi nhìn thẳng Trình Quốc Quang, trong ngực sóng gió mãnh liệt, thật lâu không thể yên ổn: Ông ta đã biết sao? Sao có thể biết được chứ? Nàng ta mới quen Phương Tĩnh mấy tháng trước khi lần đầu tiên hắn đến xem bệnh cho ông ta. Mà mấy tháng
nay Trình Quốc Quang vẫn luôn đóng cửa không ra, đến giường cũng không
xuống, làm sao có thể biết rõ gian tình của bọn họ chứ?
Nghĩ như thế, trong lòng Sầm Nam Anh thoáng bình tĩnh một ít, môi run run
vài cái, nhìn về phía khuôn mặt đen tối âm trầm của Trình Quốc Quang,
“Cha, ngài…… Ngài có ý gì chứ? Nam Anh nghe không hiểu.”
Trình Quốc Quang hừ một tiếng, đôi mắt bình tĩnh nhìn khuôn mặt sợ đến tái
xanh của nàng ta, “Tấn Nhi đáng yêu, thông minh lanh lợi vô cùng, ngươi
gả cho Khải Sơn cũng đã ba năm, sao đến giờ còn chưa có động tĩnh. Việc
này lẽ ra ta không nên nhắc nhưng nương Khải Sơn mất sớm, hắn lại là
người không thích nói, có điều trong lòng ngươi hẳn cũng nên hiểu rõ.”
Nghe ông ta nói như vậy trong lòng Sầm Nam Anh thật sự thở nhẹ ra, nhưng
chợt cảm thấy rất kinh ngạc. Bố chồng nàng ta ngày thường luôn luôn rộng rãi hiền lành, cũng không can thiệp vào cuộc sống của hai vợ chồng,
trong mắt ông chỉ có du sơn ngoạn thủy đọc thơ vẽ tranh là quan trọng.
Vì thế đám hậu bối trong Trình gia, trừ bỏ hiếu tử Trình Khải Sơn là khá cũ kỹ thì nhwungx người khác khi ở cùng chỗ với ông sẽ không có gánh
nặng gì, đến lễ nghĩa có đôi khi cũng không cần bận tâm. Nhưng sau trận
ốm này, ông ấy trở nên nghiêm túc, thậm chí còn có chút đáng sợ, nếu
không phải dung mạo chưa thay đổi thì Sầm Nam Anh cơ hồ cảm thấy lão
nhân da bọc xương ngồi trước mặt mình đây không phải bố chồng mình mà đã bị đổi thành người khác.
Nhưng cho dù
trong lòng vô cùng kinh ngạc thì trên mặt nàng ta vẫn là cung kính. Nàng ta nhanh chóng quỳ xuống trước mặt Trình Quốc Quang, trong miệng lẩm
bẩm nói, “Cha, là tức phụ không phải, nhiều năm như vậy cũng không sinh
được cho Trình gia đứa con nào, cha đừng tức giận, con nhất định…… Nhất
định……” Đến cuối cùng nàng ta cũng không biết phải nói cái gì nữa.
Trình Quốc Quang không nói một lời, chỉ để nàng ta quỳ trên đất tầm một chén
trà nhỏ, đến khi chân Sầm Nam Anh đã tê rần thì ông ta mới hờ hững nói,
“Ngươi trở về đi, ta cũng mệt mỏi, nhân trước khi dùng cơm ta muốn ngủ
thêm một chút.”
Sầm Nam Anh nhặt mảnh
chén vỡ rồi đứng lên, chậm rãi hành lễ rồi mới khập khiễng đi ra ngoài
cửa, lúc xoay người đóng cửa nàng ta nhìn thấy Trình Quốc Quang vẫn còn
ngồi ở mép giường, sắc mặt u ám, giống như phủ một tầng mây đen vậy.
***
Phương Tĩnh ngồi một mình bên cạnh chiếc bàn, chỉ có một đĩa đậu phộng cùng
một mâm thịt thủ heo uống với rượu. Rượu còn chưa uống được một nửa mà
thịt đã thấy đáy. Hắn thở dài, nhìn căn nhà trống rỗng mà trong lòng
càng thêm buồn khổ.
Cha mẹ Phương Tĩnh
mất sớm, hắn dựa vào thân thích cho vay mượn chút bạc mà ở Lạc Dương học ở y quán nửa năm, sau khi trở về vốn định dùng bản lĩnh này ở trong
thôn làm lang trung, duy trì sinh kế, nhưng hiện tại xảy ra chuyện này,
không chỉ bạc không có mà thanh danh cũng bị hủy hoại. Vừa rồi Nhị Nha ở đầu thôn bị bệnh, gia gia nàng là Chu lão ôm nàng đến tìm Phương Tĩnh
muốn xin mấy vị thuốc về ăn. Nhưng người còn chưa tới cửa thì đã bị hàng xóm ngăn cản, đem chuyện của Trình lão gia tử ra kể một năm một mười.
Nói xong bọn họ còn tận tình khuyên bảo an ủi Chu lão đầu nhi: “Người
trẻ tuổi chính là nói như rồng leo, làm như mèo mửa, cho rằng ở trong
thành học được chút đồ vật là đã hiểu hết. Ngươi xem, đây không phải là
chút nữa khiến người ta tàn phế sao? Tốt nhất vẫn nên tìm lão lang trung có kinh nghiệm đi, tuy người ta không ra ngoài nhưng ít nhất cũng chữa
bệnh nhiều năm, sẽ không sai lầm.”
Chu
lão đầu nhi nghe được lời này, không nói hai lời liền ôm Nhị Nha quay
đầu đi, cửa cũng không tiến vào. Phương Tĩnh lúc ấy đứng ở phía sau cửa, tất nhiên là đem những lời này nghe được hết. Hắn vốn định ra ngoài lý
luận vài câu nhưng nghĩ đến chuyện của Trình gia thì hắn lại tự biết
không thể biện bạch cũng sẽ không có người nghe lời mình, cho nên hắn
chỉ có thể tức giận chán ngán mà trở lại trong phòng, mượn rượu giải
sầu.
Thịt đã không có, hắn chỉ đành ăn
đậu phộng uống mấy chén rượu, hơn phân nửa bầu rượu đã xuống bụng đầu
hắn cũng choáng vàng, trong lòng càng nghĩ càng khó ch. Hắn đột nhiên
đem chiếc đũa đập xuống bàn, hướng vách tường trống rỗng nói, “Kinh Môn
thôn này đã không dung ta thì ta sẽ đến nơi khác, thiên hạ to lớn chẳng
nhẽ không có chỗ cho Phương Tinh ta dung thân sao?” Nói đến đây thì lửa
trong lòng hắn như được bật lên, hắn nhìn phía trước, ở trong đầu tư
tưởng tượng ra bản thân trở thành danh y nổi tiếng, áo gấm về làng, bên
miệng không tự giác được mà cười lên.
Chợt, nụ cười trên mặt hắn cứng lại: Nam Anh làm sao bây giờ? Hắn cứ thế đi
luôn thì nàng có thương tâm khổ sở không? Hai người tuy rằng ở chung
không lâu sau, ngày thường cũng đều trộm ra ngoài gặp lén nhưng một
người là hán tử trẻ tuổi huyết khí phương cương, một người là phụ nhân
khuê phòng tịch mịch, liếc mắt đưa tình, õng ẹo tạo dáng, chỉ một chút
đã tâm ý tương thông, yêu đến khó mà chia lìa, thậm chí còn ở dưới ánh
trăng thề non hẹn biển.
Phương Tĩnh nắm
chặt nắm tay, trong lòng thở dài: Chuyện tới hiện giờ, cũng chẳng quản
được nàng ta. Rốt cuộc hiện tại hắn cùng Trình gia nháo đến như vậy, về
sau phỏng chừng gặp mặt cũng khó. Nhưng nam tử hán đại trượng phu, chí ở tám phương, khẳng định phải lấy sự nghiệp làm trọng, tư tình nhi nữ thì cũng chỉ có thể tùy.
Mới vừa hạ quyết
tâm, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa “Đốc đốc”, Phương Tĩnh ngẩn ra, nghĩ thầm người nào còn dám đến mời mình xem bệnh, vì thế hắn
vỗ nhẹ hai gò má đã hồng lên, vội đứng dậy mở cửa.
Lúc nhìn thấy người ở bên ngoài hắn lắp bắp kinh hãi, hóa ra người đến là
Trình Dụ Mặc, trong tay nàng ta vác giỏ tre, trên mặt thế nhưng cũng
hồng rực giống như hắn.
“Trình cô nương,
ngươi…… Chẳng lẽ ca ca ngươi bảo ngươi đến tìm ta sao?” Phản ứng đầu
tiên của Phương Tĩnh chính là việc này còn chưa xong sao. Trình Dụ Mặc
là phụng mệnh huynh trưởng đến cùng mình lý luận chăng? Vì thế hắn rất
tức giận, tay hướng trong phòng chỉ, giọng cũng cao vút, “Nhà các ngươi
nếu còn muốn nháo vậy muốn xẻo muốn giết gì cũng được, nếu mệnh của ta
còn chưa đủ thì cứ việc lấy hết đồ trong phòng, dù sao Phương Tĩnh ta
hiện giờ bất chấp hết, không sao cả.”
“Phương công tử, ngươi ngàn vạn không cần hiểu lầm, ta tới nơi này…… Là để đưa
chút đồ cho ngươi thôi.” Trình Dụ Mặc nhìn nam tử có chút chật vật trước mặt, trong lòng có vài phần đau lòng, trên mặt lại càng nóng hơn, giống như hỏa thiêu. Nàng sợ hãi nhìn Phương Tĩnh liếc mắt một cái, sau đó
chậm rãi cúi đầu.