Tưởng Tích Tích mới
vừa tiến vào sân đã đâm vào một người đi ra, nếu không phải Yến Nương
kịp thời đỡ lấy nàng thì thiếu chút nữa nàng đã ngã ngồi xuống đất.
Nhưng người kia lại không hề xin lỗi mà chỉ vội vã đi ra cửa, trong chốc lát đã biến mất trên con đường mòn trước cửa.
“Là ai không có mắt thế chứ, đau chết mất.” Tưởng Tích Tích ôm bụng, nhìn
bóng người kia hung hăng mắng thầm vài câu. Mắng xong nàng lại cảm thấy
người nọ quen mắt, trong đầu nghĩ nửa ngày bỗng nhìn Yến Nương, lắp bắp
nói, “Yến cô nương, người vừa rồi…… Người nọ chính là ở trong rừng cây
cùng tẩu tử……”
Yến Nương khẽ gật đầu, ý
bảo nàng không cần lên tiếng, sau đó giữ tay nàng đi xuyên qua sân vào
trước đường. Vốn tưởng rằng trong phòng đang là mưa rền gió dữ nhưng
không nghĩ rằng mọi người trong phòng đều đang vui mừng tràn ngập. Đặc
biệt là Trình Khải Sơn, hắn đang tươi cười đầy mặt mà lôi kéo Trình Mục
Du mà khen không dứt miệng.
Tưởng Tích Tích nhìn Yến Nương một cái, sau đó hỏi Trình Mục du, “Đại nhân, có việc vui gì sao?”
“Tưởng cô nương, đường ca thật là Hoa Đà tái thế, huynh ấy thế nhưng có thể
trị khỏi cho phụ thân rồi.” Trả lời nàng là Trình Khải Sơn, hiện tại
trên mặt hắn đều là sùng bái, hiển nhiên hắn đã đem Trình Mục Du trở
thành Thần Tiên Sống, hận không thể xây một tòa miếu mà mang hắn lên
thờ.
Trong lòng Tưởng Tích Tích rất vui
vẻ, “Thật sao? Vậy thì tốt quá,” nghĩ nghĩ xong nàng lại hỏi, “Vừa rồi
ta cùng Yến cô nương ở cửa gặp một người, hắn vô cùng vội vàng, thoạt
nhìn giống như rất sốt ruột, hắn là ai vậy?”
Dứt lời, nàng giả vờ không chút để ý mà liếc mắt nhìn Sầm Nam Anh một cái,
lại thấy nàng ta lảng tránh sang một hướng khác thì trong lòng càng thêm chắc chắn nam nhân kia có quan hệ với nàng ta.
Trình Khải Sơn bĩu môi, ngữ khí đột nhiên biến đổi, “Một tên lang băm, không
đáng nhắc tới, nếu không phải mọi người đều là hương thân, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy thì hôm nay ta sẽ không tha cho hắn.”
“Ca, nếu phương tiên sinh đã đem bạc trả lại cho chúng ta thì quên đi, ta
nghĩ hắn cũng chỉ là y thuật không tinh, hảo tâm gây họa thôi.” Trình Dụ Mặc ở một bên khuyên nhủ.
“Phải đó, Dụ
Mặc nói đúng, hiện tại nếu cha đã có thể được đường huynh trị hết bệnh
thì việc này liền cho qua đi.” Sầm Nam Anh cũng cười nói với Trình Khải
Sơn.
Khi nói chuyện, Tấn Nhi bỗng nhiên
từ bên ngoài chạy vào cửa, nhìn thấy mọi người đều ở đó thì hắn thần
thần bí bí đi đến bên người Yến Nương, kéo tay nàng đi ra ngoài, nhỏ
giọng nói, “Yến Nương, ra đây một chút, ta có cái này cho ngươi xem.”
Tưởng Tích Tích cong người nói, “Tên tiểu tử ngươi cất giấu thứ gì tốt mà chỉ cho Yến cô nương xem, không cho chúng ta xem.”
Tấn Nhi lại chỉ nói “Cho mọi người xem cũng vô dụng”, sau đó tiếp tục túm Yến Nương đi ra ngoài cửa.
Tưởng Tích Tích cười cười, nhìn Trình Mục Du nói, “Đại nhân, nhìn Tấn Nhi của chúng ta cùng Yến cô nương càng ngày càng thân cận ,sau khi trở về dứt
khoát đừng cho hắn hồi phủ, để hắn theo Yến cô nương về Tễ Hồng tú trang là được.”
Trình Mục Du nhìn ra ngoài
cửa, chỉ thấy Tấn Nhi đang mở lòng bàn tay mình hướng Yến Nương lẩm nhẩm lầm nhầm nói cái gì, Yến Nương thì cong eo, nghiêm túc cùng hắn nói
chuyện, bộ dáng chuyên chú kia thoạt nhìn thật giống một hài tử choai
choai, so với Tấn Nhi không lớn hơn bao nhiêu.
Thấy hai người như thế, Trình Mục Du nhịn không được cúi đầu cười nhạt, mặt
mày tràn đầy ôn nhu, nhưng ý cười còn chưa tan thì ngoài cửa chợt truyền đến một tiếng rên rỉ thống khổ, ngay sau đó là tiếng gọi hoảng sợ ầm ĩ
của Tấn Nhi, “Yến Nương, Yến Nương, ngươi làm sao vậy?”
Trong lòng Trình Mục Du hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa thì thấy Yến
Nương vuốt sau eo, hơi khom người rồi lại ngừng một chút, chợt mềm người ngã xuống đất. Hắn càng thêm hoảng hốt mà chạy vội ra ngoài cửa, cúi
đầu xuống thì chỉ thấy Yến Nương nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt trắng
bệch, đã bất tỉnh nhân sự.
“Yến cô
nương,” Tưởng Tích Tích cũng kêu lên sợ hãi rồi vọt ra, nhìn thấy tình
cảnh trước mắt thì sợi tới mức không nói ra lời, “Sao vậy…… Mới…… Mới
vừa rồi còn tốt, đây là…… Đây là làm sao vậy?”
Trình Mục Du vươn hai ngón tay đặt dưới mũi Yến Nương, tâm thoáng thả lỏng
chút, “Thoạt nhìn như là ngất đi thôi,” hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tấn
Nhi, “Vừa rồi ngươi đem thứ gì cho Yến cô nương nhìn vậy?”
Tấn Nhi đã sắp khóc rồi nhưng hắn vẫn cố nhịn nước mắt đem thứ trong tay đưa ra cho Trình Mục Du xem.
“Hạt đậu ư?” Trình Mục Du nhìn viên đậu xanh bình thường trong tay Tấn Nhi, trên mặt đều là nghi hoặc.
Tấn Nhi hít cái mũi, giọng nói đã mang theo nghẹn ngào, “Hạt đậu này rất
quái lạ, vì thế con mới đưa cho Yến Nương xem, nhưng nàng mới chỉ nhìn
qua đã…… đã ôm eo, sau đó…… Sau đó liền……”
“Đại nhân, xem ra tối hôm qua ở đầm lầy kia cô nương đã bị thương rồi, không bằng trước đem Yến cô nương đến nội thất để ngài hảo hảo chẩn trị cho
nàng một phen.” Tưởng Tích Tích ở một bên nhắc nhở.
Nghe vậy, Trình Mục Du một tay đem Yến Nương bế lên, một đường chạy chậm đến hậu viện, Tưởng Tích Tích cùng những người khác đều đi theo phía sau
hắn, cùng hắn đến hậu viện. Sau khi tiến vào phòng Yến Nương, hắn đặt
nàng ở trên giường, đôi mắt nhìn mấy người đang vây quanh nói, “Ta muốn
giúp Yến cô nương chữa thương, các ngươi trước tránh ra ngoài đã.”
Mấy người đều “Vâng” một tiếng, nghe lời cùng đi ra ngoài cửa, mãi cho đến
khi cửa đóng lại rồi, Trình Khải Sơn mới phục hồi, “Không đúng, đường
huynh tuy là y sĩ nhưng rốt cuộc nam nữ thụ thụ bất thân, hắn không cần
phải ra ngoài sao?”
***
Sầm Nam Anh nhẹ nhàng gõ gõ lên ván cửa gỗ, “Cha, ta đến đưa thuốc cho ngài.”
Nghe bên trong không có động tĩnh gì nàng ta liền cho rằng Trình Quốc Quang
đã ngủ, vì thế tay chân nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bưng chén thuốc chậm rãi
bước qua ngạch cửa. Trong phòng vẫn âm u như trước giờ, nhưng ánh hoàng
hôn mơ hồ xuyên qua cửa sổ giấy chiếu lên bóng người đang ngồi ở mép
giường kia.
Sầm Nam Anh hoảng sợ, cái
chén trong tay hơi run lên, làm sánh ra vài giọt nước thuốc màu nâu.
Nàng ta ổn định cảm xúc sau đó cười nói, “Cha, hóa ra ngài đã tỉnh, vậy
vừa khéo, nhân lúc thuốc còn nóng, ngài mau uống đi.”
Nói xong nàng ta liền đi đến bên mép giường, nhưng vừa đi được hai bước thì thấy Trình Quốc Quang chậm rãi ngẩng đầu, nửa khuôn mặt ông ta chìm
trong bóng tối, không nhìn thấy rõ. Nhưng Sầm Nam Anh lại bị đôi mắt
không nhìn thấy kia làm cho hoảng sợ, đột nhiên dừng bước chân.
“Phương thuốc này là ai khai?” Ông ta chậm rãi hỏi mấy chữ này.
“A, đây là…… đương nhiên là đường huynh khai, cha, ngài…… Ngài yên tâm.”
Trong lòng Sầm Nam Anh thật sự sợ hãi, cái tay cầm bát thuốc run lên
thìa va vào chén phát ra tiếng kêu thanh thúy.
Trình Quốc Quang hạ giọng nói, “Vậy thì tốt, nếu là Phương Tĩnh khai, ta sẽ
không uống,” sau đó ông ta duỗi tay tiếp nhận chén thuốc trong tay Sầm
Nam Anh, khóe miệng nhếch lên, “Thuốc của hắn, bẩn.”
Sầm Nam Anh nhẹ nhàng hít vào một hơi, cánh tay cứng giữa không trung, thật lâu không hạ xuống.