Hai người rơi vào
trong vũng bùn, đồng thời chìm xuống. Trong lúc nguy cấp, Trình Mục Du
đem tay túm được eo của Tưởng Tích Tích, hất một cái, đem nàng đẩy lên
bờ, nhưng hắn vì dùng sức lại càng chìm xuống nhanh hơn, toàn bộ thân
mình lập tức bị chôn trong bùn lầy, biến mất không thấy đâu.
Tưởng Tích Tích lấy lại tinh thần, bò dậy cùng Tấn Nhi ở bên bờ gọi hắn không ngừng nhưng chỉ thấy cả người Trình Mục Du đều đã chìm vào trong bùn.
Nàng rơi lệ đầy mặt, không màng tất cả nhào qua, trong lòng nghĩ cho dù
cùng hắn chết ở chỗ này cũng không thể sống một mình.
Nhưng vừa mới chạy đến bên cạnh đầm lầy thì cổ áo đã bị người ta túm lấy,
nàng đột nhiên bị kéo về sau vài bước, chổng vó lên trời. Còn chưa kịp
đứng dậy thì đã thấy một bóng dáng màu xanh nhạt uyển chuyển phóng qua
đầm lầy, ở trong không trung dừng một lát rồi lao xuống túm Trình Mục Du cả người là bùn ném lên bờ.
“Yến…… Yến cô nương……”
“Yến Nương.”
Cả Tấn Nhi và Tưởng Tích Tích đều đồng thời nói ra mấy chữ này, sau đó
Tưởng Tích Tích vừa bò vừa lăn đến chỗ Trình Mục Du, vừa vỗ vừa đánh,
giúp hắn móc bùn đất trong miệng mũi ra ngoài.
“Yến Nương, sao người lại ở chỗ này?” Thấy cha không có gì đáng ngại, Tấn
Nhi lập tức lao vào trong ngực Yến Nương, ôm lấy nàng thật chặt.
Yến Nương nhìn Trình Mục Du mới được Tưởng Tích Tích nâng lên, chỉ thấy cả
người hắn là bùn, toàn thân đen như mới vừa lôi từ bếp lò ra thì nhẹ
nhàng bịt mũi, “Tấn Nhi, tránh xa chút rồi ta lại nói, người cha ngươi
thật là thối quá đi.”
Tấn Nhi cũng rất ít khi thấy phụ thân chật vật như vậy, cho nên mặc dù vừa rồi mới trải qua nguy cấp thì hiện tại hắn vẫn không nhịn được bật cười. Chẳng qua hắn
sợ bị quở trách, nên cố nhịn nửa ngày mới đem tiếng cười nuốt xuống
bụng. Hắn giữ chặt tay Yến Nương mà lắc, “Yến Nương, công phu của người
là học ở đâu đó, ta vừa rồi thấy người như cơn gió, lại có lực, lập tức
đã kéo được cha ra, còn lợi hại hơn Tích Tích tỷ tỷ nhiều.”
Yến Nương ngồi xổm xuống, đôi mắt cười đến cong cong, “Tấn Nhi nếu muốn học thì ta sẽ dạy, được không?”
Tấn Nhi vừa nhảy vừa vỗ tay nói, “Một lời đã định, đại nhân không được lừa tiểu hài tử.”
Lời mới nói xong thì nàng bỗng nhiên cau mày “Ngô” một tiếng, duỗi tay sờ đến bên hông, thân mình cứng đờ bất động.
“Yến cô nương, ngươi không sao chứ?” Trình Mục Du vẫn luôn nghe lời đứng ở
một bên không dám tới gần là người đầu tiên phát hiện có gì không đúng,
vội đi tới trước, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang hiện lên thống khổ
của nàng mà nhẹ giọng hỏi.
Yến Nương duỗi thẳng eo, “Kỳ quái, vừa rồi ta chỉ cảm thấy bên hông có chút đau đớn,
nhưng sờ lên thì lại không phát hiện ra cái gì.”
“Yến cô nương, không bằng, ngươi cùng chúng ta đến Kinh Môn thôn một đêm,
nếu không có gì trở ngại thì ngày mai hẵng lên đường.” Tưởng Tích Tích
thấy dáng vẻ này của nàng thì cũng vội tiến lên khuyên bảo.
Yến Nương nghi hoặc ngẩng đầu, “Kinh Môn thôn?”
“Là nhà đại bá của ta, cô nương nếu không chê thì có thể đến đó ở một đêm,
ta sẽ giúp cô nương chẩn trị một chút, nếu không sao thì mọi người cũng
yên tâm.” Trình Mục Du tiếp lời Tưởng Tích Tích. Hiện tại hắn cảm thấy
may mắn vì mặt mình bị dính đầy bùn, nếu không lo lắng rõ ràng trên đó
sẽ khiến người khác phát hiện ra.
Yến
Nương do dự một chút, nhướng mày mỉm cười, “Đại nhân cũng không khỏi quá chuyện bé xé ra to rồi, ta vốn dĩ chính là đang đi đêm cho kịp, sao có
thể trì hoãn một đêm được.”
“Phải đi đêm ư? Yến Nương đi gấp như vậy là muốn đi đâu?” Tấn Nhi lôi kéo tay áo nàng hỏi.
Lời vừa mới nói xong thì hắn lại thấy kỳ lân trên cổ “Leng keng, leng keng” run lên, đem hắn giật nảy mình, vội dùng tay ấn lên nó, trong miệng yên lặng lẩm bẩm nói, “Thật kỳ quái, kỳ lân này sao lại động rồi? Mới vừa
rồi nó cũng rung một lúc, hiện tại sao lại rung nữa?”
Thấy kỳ lân rung không ngừng, giữa mày Yến Nương bỗng dưng nhuốm một tầng u
ám, nàng đột nhiên quay đầu, đôi mắt quét qua mảnh rừng và đầm lầy đen
nhánh, nhưng trong chốc lát giống như không cảm thấy cái gì cả, vì thế
nàng lại quay đầu lại nhìn về phía Tấn Nhi, nhẹ giọng nói, “Cái vòng này trước kia có từng như vậy không?”
Trình
Mục Du thấy sắc mặt nàng có chút không đúng, thì vội tiến lên nói,
“Trước đó vài ngày ở Biện Lương, lúc gặp phải thủy phấn bà thì nó cũng
run rẩy lợi hại,” thấy Yến Nương không nói lời nào, vẫn cau mày trầm tư, hắn liên fhoir, “Yến cô nương, chẳng lẽ…… Chẳng lẽ trong rừng này có
giấu thứ gì cổ quái sao?”
Yến Nương nhẹ
nhàng lắc đầu, “Cổ quái ở chỗ ta không cảm giác được gì.” Nàng còn có
một câu chưa nói, con kỳ lân mạ vàng này không tồi, trên đó được nàng
thêu hồn phách của phì phì, mũi phì phì nhanh nhạy vô cùng, một khi có
dị tượng thì nhất định nó có thể cảm giác được. Hiện tại kỳ lân động lợi hại như vậy, nhất định là phì phì đã nhận ra xung quanh có gì không
đúng.
Chỉ là, rốt cuộc cánh rừng này giấu cái gì, nàng thế nhưng lại không phát hiện ra được.
“Yến cô nương đang suy nghĩ cái gì?” Thấy nàng suy tư, Trình Mục Du nhịn không được hỏi.
Yến Nương ngẩn ra, chợt nhìn về phía hắn, khóe miệng ngậm cười nói, “Suốt
đêm lên đường nên ta cũng có chút mệt mỏi, đại nhân, đêm nay đành quấy
rầy đại bá ngài vậy.”
Trình Mục Du còn
không kịp trả lời thì Tưởng Tích Tích đã đi tới giữ chặt tay Yến Nương,
“Cô nương nói như vậy thì khách khí quá, ngươi vừa mới cứu chúng ta nên
bị thương, cho dù thế nào cũng không coi là quấy rầy.”
Yến Nương giơ tay sửa sang lại tóc tai tán loạn cho nàng, vén ra sau đầu,
nhấp miệng cười nói, “Chuyện nhỏ không tốn sức gì đâu, Tưởng cô nương
nói quá lời.”
Đang nói thì một trận tiếng bụng réo vang dội đột nhiên phá tan không khí vẩn đục truyền vào tai
mọi người. Tấn Nhi ôm bụng, ngượng ngùng le lưỡi nói với Trình Mục Du,
“Cha, nếu còn không đi thì nhà người ta đều ăn xong hết, sẽ không còn
cơm mà ăn đâu.”
***
Lo lắng của
Tấn Nhi hiển nhiên là dư thừa, người Trình gia nhìn thấy Trình Mục Du đã đến thì kinh hỉ không thôi, vội để bọn người hầu đi xuống chuẩn bị thức ăn. Bận hơn nửa canh giờ mới đưa được thức ăn lên, tràn đầy một bàn.
Tấn Nhi đã bị mùi thức ăn hấp dẫn đến mức nhỏ dãi, nhưng xuất phát từ lễ
nghĩa, hắn vẫn đoan đoan chính chính ngồi bên cạnh Trình Mục Du, nghe
hắn cùng đường thúc của mình chậm rãi ôn chuyện. Có điều hắn đã nhiều
lần nuốt nước miếng, thanh âm thật to khiến Trình Mục Du chú ý. Hắn nhẹ
nhàng liếc Tấn Nhi một cái, lại nhìn đường đệ Trình Khải Sơn ngồi một
bên, nhẹ giọng hỏi, “Bệnh của đại bá vẫn không khởi sắc ư?”
Trình Khải Sơn nhíu lại lông mày lắc lắc đầu, “Kỳ thật lúc ấy cũng chỉ bị ngã một chút, chă chắc bị vẹo sống lưng, lang trung trong thôn cũng đến xem qua, nói không có gì nghiêm trọng, không bị thương đến xương cốt, cho
nên chúng ta cũng không để ở trong lòng, cho rằng qua mười ngày nửa
tháng sẽ tốt lên. Nhưng đã mấy tháng rồi mà cha vẫn nằm trên giường, căn bản không xuống đất được.”