“Lâu không xuống dưới hoạt động sẽ khiến gân mạch cứng đờ, cơ bắp yếu ớt, nếu cứ thế thì không tốt lắm đâu.” Trình Mục Du nói.
“Không chỉ thế, tâm tình của phụ thân cũng càng ngày càng kém, đặc biệt hung
dữ, cứ đụng tới là tức giận, cả ngày chỉ nhốt mình ở trong phòng không
muốn gặp ai, cùng với bộ dáng trước kia khác nhau như hai người.” Muội
muội của Trình Khải Sơn là Trình Dụ Mặc ở một bên xen mồm nói.
Nghe nói tình hình bệnh tật của Trình Quốc Quang nghiêm trọng hơn so với
tưởng tượng thì Trình Mục Du cũng có chút lo âu, hắn đứng lên nói, “Để
ta đi xem lão nhân gia ngài trước đã, lẽ ra nếu chỉ bị ngã bình thường
thì đâu đến mức nghiêm trọng như vậy chứ.”
Trình Khải Sơn vội kéo hắn ngồi xuống, “Phụ thân ngủ rất sớm, ngày mai hẵng
qua cũng không muộn. Đường huynh, mọi người đi cả ngày nhất định rất mệt mỏi rồi, phòng ốc đã thu thập xong, mọi người cứ ăn cơm xong rồi đi
nghỉ ngơi sớm.” Nói xong hắn liền gắp một khối thịt bỏ vào trong đĩa của Tấn Nhi, trìu mến hướng hắn nói, “Nhanh ăn đi, tiểu hài tử đang tuổi
lớn, cũng không thể bị đói.”
Tấn Nhi
được lệnh thì cũng không hề khách khí, lập tức ăn từng ngụm từng ngụm.
Trình Khải Sơn nhìn thấy bộ dáng hắn ăn ngấu nghiến thì trong miệng tán
thưởng nói, “Đứa nhỏ này có đôi mắt thật sự rất sáng, lộ ra thông minh,
cùng đường huynh khi còn nhỏ thật đúng là có vài phần tương tự.”
“Ta thấy tiểu Tấn Nhi vẫn là giống nương nhiều hơn chút.” Thê tử của Trình
Khải Sơn là Sầm Nam Anh bưng hai mâm điểm tâm đi lên, để bên cạnh Tấn
Nhi ,nhẹ nhàng véo má phính của hắn một cái, sau đó nhìn Tưởng Tích Tích đang ngồi đối diện cười nói, “Tưởng cô nương cũng trưởng thành không
ít. Lúc trước gặp ngươi thì ngươi còn chưa cao hơn cái mặt bàn này là
mấy, chỉ là,” nàng ta nhìn Yến Nương đang ngồi bên cạnh Tưởng Tích Tích, đánh giá một phen rồi hỏi, “Vị cô nương này ta mới gặp lần đầu, không
biết nên xưng hô thế nào?”
Yến Nương đứng dậy hành lễ, “Ta chỉ là hàng xóm của Trình đại nhân, tẩu tử kêu ta Yến Nương là được.”
Sầm Nam Anh chống cằm nhìn Yến Nương, cả mặt đều là tò mò, “Chỉ là hàng xóm ư?”
“Mới vừa rồi chúng ta ngẫu nhiên gặp được Yến cô nương ở cửa thôn, lo lắng
đường đêm khó đi nên mới mời nàng ấy ở lại tạm một đêm.” Trình Mục Du
nói với Sầm Nam Anh.
“À, à, vậy thì coi
như ta nghĩ nhiều rồi.” Sầm Nam Anh nói xong lại đem một chén trái cây
dịch đến bên người Tấn Nhi, “Tấn Nhi, ăn nhiều một chút, sau này phải
cao lớn giống như cha cháu.”
“Tẩu tử,
trong rừng cây gần đây sao sẽ có một cái đầm lầy lớn như thế? Mới vừa
rồi mấy người chúng ta thiếu chút nữa đã gặp nạn ở đó.” Yến Nương buông
chiếc đũa trong tay, hướng Sầm Nam Anh hỏi.
Sầm Nam Anh dựa gần Tấn Nhi mà ngồi xuống, “Kinh Môn thôn của chúng ta này
từ trước Đại Tống vốn là một bên trong một vùng núi hẻo lánh, nghe nói
đã có lịch sử mấy trăm năm. Nơi này tứ phía được núi non vây quanh, trên núi tất cả đều là hoa rừng và cây cối vừa cao vừa dày, đem toàn bộ thôn vây ở bên trong, ẩn mật thật sự, cho nên vào thời chiến loạn, Kinh Môn
thôn này lại không phải chịu ảnh hưởng của binh hoang mã loạn. Mọi người cứ thế an cư lạc nghiệp ở đây, mặc dù không giàu có nhưng chẳng ai muốn rời đi. Nếu có chỗ nào không tốt thì chỉ duy nhất có mảng đầm lầy kia,
nếu không quen thuộc địa hình thì sẽ bị rơi vào đó, đến thi cốt cũng
không còn. Người trong thôn vì tiện đi ra ngoài nên đã xây một con
đường, chỉ là mọi người tới lần đầu, trời lại tối nên mới không nhìn
thấy con đường mòn kia mà thôi.”
“Nói như vậy thì đã có không ít người chết ở đầm lầy kia phải không?”
“Trước kia đúng là nhiều, nhưng mấy năm gần đây thật ra chưa từng nghe nói có
ai chết ở đó. Có điều cũng chẳng ai biết được. Cô nương cứ nghĩ xem, nếu là người qua đường đi nhầm vào đây thì có ai biết đấy là đâu? Giả dụ có muốn đi tìm cũng chẳng biết tìm ở đâu, có phải hay không?” Sầm Nam anh
nói xong lại bỏ thêm một miếng bạch ngọc cao vào đĩa của Tấn Nhi.
Tấn Nhi đem cái bánh kia nhét vào miệng, nhai vài cái rồi nuốt xuống, cảm
thấy mỹ mãn hướng Sầm Nam Anh cười nói, “Thẩm thẩm, ta no rồi, nhưng ta
có chút khát, muốn uống chút canh giải khát.”
Sầm Nam Anh nhanh chóng đứng lên, “Có canh thịt nấu củ ấu, cái này uống vào mùa thu chính là có thể giải nhiệt, để thím đi múc cho ngươi.”
Nói xong nàng ta liền đi ra ngoài cửa, Tấn Nhi từ trên ghế trượt xuống, một đường đi theo phía sau nàng nói, “Thẩm thẩm, ta tự mình múc là được.”
Hắn cứ thế đi theo Sầm Nam Anh đi ra trước đường, dọc theo phòng ngoài
đi vào nhà bếp ở hậu viện. Mới vừa đi vào vài bước, hắn đã thấy bên
trong oi bức khó nhịn, hơn nữa nhà bếp cũng có khói trắng lượn lờ, không nhìn thấy rõ lắm, nên hắn đành phải đi ra ngoài cửa chờ Sầm Nam Anh ra
ngoài.
Từ nhà bếp truyền ra một cỗ mùi
thuốc chua xót khiến Tấn Nhi bị sặc một chút, vội che miệng mũi, sau đó
đi về bên cạnh hai bước. Bên tai hắn nghe thấy Sầm Nam Anh đang dặn dò
bọn hạ nhân thời gian đun thuốc và thêm dược liệu. Hắn biết đó là thuốc
của ông bác thì trong lòng có thêm vài điểm chua xót.
Trong trí nhớ của hắn, ông bác tuy rằng lớn hơn tổ phụ vài tuổi nhưng thân
cường thể kiện, tươi cười sang sảng, việc gì cũng muốn tự tay làm, thích nói đùa như người trẻ tuổi, cũng thích chơi đùa. Hơn nữa mỗi lần nhìn
thấy hắn, ông bác đều sẽ bế hắn lên tay, ở trong sân chạy vài vòng, mãi
đến khi hắn cười xin tha mới thả xuống, cũng không hề thở dốc.
Nhưng hiện tại……
Tấn Nhi nhìn tòa gác mái tối om bên cạnh, đôi mắt nổi lên một tầng nước mắt.
Bỗng nhiên, giấy cửa sổ hiện lên một khuôn mặt người, ánh mắt trống rỗng,
giống như đang nhìn về phía hắn khiến sau lưng Tấn Nhi nổi hết cả lông
tơ lên. Có điều chỉ trong chớp mắt, gương mặt đó đã biến mất, bên trên
cửa sổ giấy chỉ có một mảnh đen nhánh, không nhìn thấy gì.
Cả người căng chặt của Tấn Nhi chậm rãi lỏng xuống, hắn cúi đầu cần nhắc
xem rốt cuộc vừa rồi hắn nhìn thấy có phải ông bác không? Chẳng lẽ ông
bác bị đánh thức, cho nên mới ngồi dậy nhìn xuống dưới lầu xem sao ư?
Hắn vừa nghĩ vừa xoa xoa đến giày trên mặt đất, trong chốc lát hắn mới phát hiện ra dưới chân hơi hơi cộm, giống như có thứ gì ở bên dưới. Tấn Nhi
nâng chân lên, lại thấy giữa đống khe gạch có một hạt đậu màu xanh, vì
thế lắc đầu muốn đứng lên nhưng đúng lúc này cả người hắn cứng đờ, thân
mình cong thành một góc nghiêng, ánh mắt gắt gao khóa trên hạt đậu kia,
không dám chuyển đi.
Bên trên hạt đậu
thình lình xuất hiện một khuôn mặt, lông mày, đôi mắt, cái mũi, miệng
tất cả đều rõ ràng có thể thấy được, “Nó” thấy Tấn Nhi đang nhìn chằm
chằm mình thì bỗng nhiên chuyển tròng mắt, miệng há ra to, giống như
đang muốn nói gì đó với hắn.
Tấn Nhi
giống như bị ma nhập, đem viên đậu kia nhặt lên, chậm rãi dán vào bên
tai, trong miệng nói, “Ngươi…… Ngươi đang gọi ta sao? Là đang nói chuyện với ta sao?”
Hạt đậu đương nhiên không
phát ra âm thanh, vì thế Tấn Nhi lại đưa nó ra trước mặt, lại thấy khuôn mặt kia đang liều mạng hò hét với mình, nhưng thanh âm lại như bị đêm
tối hút mất, chỉ có cái miệng động đậy, lại nghe một chút cũng không
nghe được nói đang nói gì.
“Ngươi rốt
cuộc muốn nói cái gì?” Tấn Nhi hướng hạt đậu lớn tiếng hỏi. Vừa nói ra
khỏi miệng thì hắn cũng cảm thấy mình điên rồi, thế nhưng lại đi nói
chuyện với một hạt đậu xanh.