Âm thanh “Tê tê” kia
vốn không lớn nhưng sơn cốc lại yên tĩnh, tức khắc khiến âm thanh phóng
đại lên vài lần, hơn nữa chúng còn đụng vào vách đá, vang vọng bốn phía
khiến người nghe cảm thấy trong cốc lúc này đang tụ tập cả ngàn con rắn, cùng ngửa cổ phun lưỡi, phát ra tiếng rắn trầm bổng.
Theo thanh âm vang lên, đám tơ hồng vứt trên mặt đất bỗng nhiên giống như bị nóng, đột nhiên bắn ra, đồng thời ở trên đất vặn vẹo. Từ Tử Minh bị
cảnh tượng quái dị này làm cho kinh ngạc nhảy dựng, thiếu chút nữa kêu
ra tiếng, cũng may Trình Mục Du che lấy miệng hắn, hướng hắn nhẹ nhàng
gật đầu, ý bảo hắn bình tĩnh.
Tơ hồng vặn vẹo trong chốc lát, tiếng “tê tê” kia bỗng nhiên cất cao, vì thế những
tơ hồng kia cũng ngóc đầu cao hơn, theo thanh âm kia mà đung đưa trái
phải, giống những con rắn đã chuyển động phần đầu. Đột nhiên, thanh âm
trầm xuống, như là ngã vào sơn cốc rồi biết mất không thấy, tơ hồng cũng đứng đến thẳng tắp, như bị cắm vào trong đất đai. Rất nhanh chúng bỗng
nhiên đồng thời chui xuống dưới đất, ở trên mặt đất chỉ lộ ra một đoạn
đầu dây ngắn ngủn.
“Đây là đang làm cái
gì?” Hữu Nhĩ dụi dụi mắt, ánh mắt không dám rời khỏi cảnh tượng kỳ lạ
phía trước. Nó nhìn thấy tơ hồng đã chui hết xuống đất, biến mất không
thấy. Hiện tại trong sơn cốc cũng trở lại yên tĩnh giống như chưa từng
phát sinh cái gì.
Hắn đang ngây ngốc nhìn thì chợt nghe phía sau có tiếng rút kiếm khỏi vỏ, quay đầu lại thì thấy Trình Mục Du đã rút kiếm, Từ Tử Minh cũng đem chủy thủ nắm trong tay,
làm ra tư thế phòng bị. Hắn vừa định cười bọn họ quá mức khẩn trương,
thì dưới chân lại đột nhiên run lên vài cái, tuy rất nhẹ nhưng nó vẫn
nhạy bén phát hiện ra.
Trong lòng hắn
căng thẳng, Hữu Nhĩ vội vàng híp mắt nhìn phía trước, hắn nhìn thấy bên
cạnh Xảo Vân thế nhưng tự nhiên xuất hiện mấy chục đống đất nho nhỏ, hơn nữa chúng nó còn không yên lặng, bởi vì đất đá không ngừng bị hất ra,
đem đống đất càng ngày càng chất cao.
“Hữu Nhĩ, chuẩn bị tốt lá bùa, bịt kín miệng mũi.”
Thanh âm khẩn trương của Trình Mục Du truyền đến từ phía sau, Hữu Nhĩ hiện
giờ cũng đoán được thứ bên dưới đất kia là thứ gì rồi. Hắn nghe lời mà
đem khăn đã sớm chuẩn bị che mặt, sau đó lại lấy một lá bùa từ túi ra,
gắt gao cầm chặt trong tay.
Chuẩn bị xong hết mọi thứ, mấy người lại lẳng lặng núp ở một bên, nín thở chờ đợi,
nhìn đống đất càng ngày càng lớn, càng ngày càng cao……
Bỗng nhiên, từng đôi tay màu vàng nghệ nho nhỏ từ trong động vươn ra, gắt
gao bám lấy mặt đất. Trên những bàn tay này thế nhưng còn có móng tay,
nếu không nhìn kỹ thì đúng thật sẽ nghĩ đó là tay trẻ sơ sinh.
“Đại nhân, tượng đất nhiều như vậy, số bùa của chúng ta sợ là không đủ đâu.” Từ Tử Minh lo lắng nhìn sơn cốc.
“Trong chốc lát đám tượng đất kia ngoi đầu lên, chúng ta liền lao ra, Hữu Nhĩ
khống chế Xảo Vân, ngươi cùng ta lập tức chém rớt đầu đám tượng đất này, tuyệt không để chúng nó chui ra.
Từ Tử
Minh a a đáp ứng, trái tim cơ hồ nảy lên tận cổ, lòng bàn tay đổ mồ hôi
lạnh khiến hắn gần như không nắm chặt được chủy thủ.
Lúc này đám tượng đất đã nhô đỉnh đầu ra, tiếp theo tới trán, rồi đôi mắt
không có độ ấm, xuống chút nữa là nụ cười quỷ quyệt, nụ cười mà hắn khó
có thể quên được, cho dù chỉ thấy một lần cũng sẽ làm người ta không rét mà run.
Ba người đều căng thẳng thân
mình, gắt gao nhìn chằm chằm đám tượng đất đã nhô nửa đầu khỏi mặt đất
xung quanh Xảo Vân, đồng thời chuẩn bị nhào ra.
Nhưng đúng lúc nghìn cân treo sợi tóc này thì sau lưng bỗng nhiên truyền đến
một trận tiếng bước chân dồn dập. Thân ảnh mập mạp của Khúc Chính Khôn
xuất hiện ở trong sơn cốc, ông ta vừa thở hào hển vừa hướng Xảo Vân chạy tới, trong miệng kêu lên: “Phu nhân, phu nhân, sao ngươi lại một mình
chạy đến chỗ này, làm ta tìm một hồi lâu. Mụ độc phụ kia nói ngươi lén
lút đi ra ngoài, còn nói ngươi cùng người khác có gian tình, ta chính là không tin, nhưng bà ta bảo ta tới nhìn xem. Đến đây rồi ta mới biết
mình đoán không sai, hai ta phu thê tình thâm, ngươi làm sao có thể có
gian tình với người khác được. Có điều sao lúc tối lửa tắt đèn này mà
ngươi lại một mình chạy đến đây thế?”
Hóa ra chính thất của Khúc Chính Khôn nhìn Xảo Vân thấy ngứa mắt, chỉ hận
không tìm được sai lầm nào của nàng ta, hôm nay lại thấy Xảo Vân một
mình lén lút ra khỏi phủ thì cảm thấy việc này có nghi hoặc, vì thế bà
ta liền đem sự tình nói với Khúc Chính Khôn. Khúc Chính Khôn vốn dĩ lỗ
tai mềm, hơn nữa Xảo Vân tuổi trẻ mạo mĩ, hắn vốn là sợ mình không buộc
được nàng, cho nên mới chạy một đường từ huyện nha tới đây. Nhưng Xảo
Vân đi vội, hắn theo tới ngoài thành thì đã bị bỏ lại phía sau, vội tới
bên đường hỏi thăm, lại xoay quanh trong núi hồi lâu mới phát hiện Xảo
Vân ở âm binh tào.
Giờ phút này ông ta
một đường chạy chậm đến chỗ Xảo Vân, mỗi khối thịt mỡ trên người đều
tràn ngập vui sướng. Đây chính là loại vui sướng khi tôn nghiêm của nam
nhân được bảo tồn, chứng tỏ mị lực của ông ta đủ lớn.
Nhưng còn chưa chạy đến bên người Xảo Vân thì nỗi vui sướng này đã bị xóa tan, thay vào đó là lạnh lẽo thấu tim gan.
Bên cạnh Xảo Vân vây quanh mấy chục cái đầu nho nhỏ làm bằng bùn đất, mỗi
một gương mặt đều mang theo một nụ cười quái dị như có như không, đôi
mắt nhìn thẳng lên người ông ta, nhìn đến nỗi ông ta dựng hết cả lông tơ trên người.
“Phu nhân, phu nhân, nơi này cổ quái thực, chúng ta mau đi thôi.” Khúc Chính Khôn đến bây giờ vẫn
còn nhớ Xảo Vân, ông ta vỗ lên vai nàng kia, túm tay liền muốn đi.
Xảo Vân không quay đầu lại, tay nàng ta thực lạnh, Khúc Chính Khôn nắm ở trong lòng bàn tay lại thấy giống một khối băng.
“Đi? Đi đến nào? Bọn họ đều bị phong dưới mặt đất, oán khí ba mươi năm đều
không tiêu tan, nếu ta đi rồi thì ai thay các tướng sĩ Đại Liêu ta báo
thù?” Thanh âm của Xảo Vân thanh âm, trong âm trầm lộ ra vài phần lãnh
đạm.
Dứt lời, nàng ta nhẹ nhàng xoay đầu, trên mặt treo nụ cười giống như đúc với đám tượng đất, chậm rì rì mà
tiến về phía Khúc Chính Khôn còn chưa kịp buông tay.
Cùng lúc đó, trên mặt đất “Lả tả” vài tiếng, đám tượng đất sôi nổi chui từ
dưới đất lên, bước đi “Sàn sạt” hướng Khúc Chính Khôn đi qua.
Một cỗ mùi tanh nồng đánh tới, hương vị này ông ta rất quen thuộc, những
đám thi thể sống sờ sờ mà bị nghẹn chết kia đều bám đầy thứ mùi này thật lâu không tan đi.
Khúc Chính Khôn rốt
cuộc buông lỏng tay ra, cơ bắp trên mặt run rẩy vài cái, lộ ra một nụ
cười còn khó coi hơn khóc, “Xảo Vân, không…… Không phải, ta muốn nói……
Ta chỉ là…… Chỉ là ngẫu nhiên ….. Ngẫu nhiên đến nơi này, tuyệt không……
Tuyệt không quấy rầy các vị, ta…… Ta không thấy gì hết…… Không phải, cho dù thấy được thì ta cũng sẽ không…… Sẽ không nói với bất kỳ ai……” Nói
xong lời cuối cùng này, chính ông ta cũng không biết mình đang nói cái
gì, chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt xa lạ lại quen thuộc kia, cứ thế rơi
xuống nước mắt.