“Xảo Vân” đương nhiên không để ý tới lời hồ ngôn loạn ngữ của ông ta. Nàng ta bỗng nhiên thè
lưỡi “Tê” một tiếng, khiến Khúc Chính Khôn sợ tới mức run run một chút,
châm mềm chút nữa đứng không được. Có điều ông ta còn không biết âm
thanh giống rắn này có ý nghĩa gì thì một cái tượng đất đột nhiên bật
nhảy lên hướng miệng mũi ông ta mà nhào đến, “Phốc chi” một tiếng liền
chui vào miệng cùng lỗ mũi của ông ta. Khúc Chính Khôn không kịp phản
ứng, vội lấy tay che mặt, phát ra tiếng “Ô ô” gào khan, ngửa mặt ngã vào trong sơn cốc.
Đúng lúc lửa xém lông mày này thì một lá bùa bị châm lửa được nhét vào trong miệng Khúc Chính Khôn.
“Xảo Vân” lui về phía sau vài bước, đôi mắt không có cảm xúc nhìn về ba
gương mặt phía sau ánh lửa, khéo miệng tràn ra một nụ cười không có độ
ấm, “Là mấy người các ngươi.”
Dứt lời,
nàng ta liền hướng về bọn họ phát ra vài tiếng rít chói tai, vừa gấp vừa cao, hiển nhiên là đang thúc giục đám tượng đất còn lại nhanh chóng
hành động. Nhưng nghe thấy thanh âm này, đám tượng đất còn cao chưa đến
đầu gối kia không những không tiến công mà ngược lại nhanh nhẹn lẻ đến
hai bên núi đá. Hiện tại trời đã hoàn toàn tối đen, hơn nữa đỉnh đầu có
tuyết rơi che khuất ánh trăng, cho nên trong sơn cốc không có vài phần
ánh sang. Đám tượng đất kia vóc người nhỏ, trốn trên núi đá thì căn bản
không ai phát hiện được hành tung của chúng.
“Cẩn thận, chúng nó rất có thể từ phía trên đánh bất ngờ xuống.” Trình Mục
Du khẽ quát một tiếng, nhưng tâm lại nảy ra một kế, “Hữu Nhĩ, đem lá bùa đốt lên rồi ném lên mặt núi đá.”
Hữu Nhĩ lúc này không quản Khúc Chính Khôn đang ở trên mặt đất nôn không ngừng, mà y theo lời Trình Mục Du mà đốt mấy lá bùa, đem chúng nó ném đến hai
bên sườn núi đá trong sơn cốc. Quả nhiên, bên trên vách đá phát ra trận
tiếng vang “Kỉ oa”, ngay sau đó, bảy tám tượng đất từ chỗ cao rơi xuống, hóa thành một đám bùn lầy.
Đám tượng đất nhìn thấy cảnh tượng này thì bị dọa rồi, vội bám vào vách đá mà bò, có
mấy con còn đem thân thể nhỏ bé liều mạng chen vào khe đá, né tránh ánh
lửa từ lá bùa tán ra ngoài.
Từ Tử Minh
thấy đám tượng đất bị ánh lửa xua đuổi thì trong miệng không nhịn được
tán thưởng, “Những lá bùa này quả nhiên lợi hại, đám tượng đất kia bị nó dọa sợ như một đám chuột, trốn tránh không dám đi ra.”
Trên mặt Hữu Nhĩ lộ vẻ đắc ý, “Đồ cô nương nhà ta chế ra thì đương nhiên không thể khinh thường……”
Lời nói mới được một nửa thì lại thấy ngọn lửa trên đỉnh đầu nhấp nháy
không ngừng, càng lúc càng nhỏ, giống như sắp tắt. Hắn lại cúi đầu nhìn
thì thấy “Xảo Vân” kia đang dùng hai tròng mắt vô cảm mà nhìn chằm chằm
mấy ngọn lửa kia, trong miệng hô hô mà thổi khí.
Bị nàng ta thổi như vậy, đám bông tuyết trong không trung liền nhào tới
bên ngọn lửa, đem ánh lửa bao quanh, chẳng bao lâu sau thế nhưng đem
chúng dập tắt toàn bộ. Tro tàn từ giữa không trung rơi xuống, hỏa tinh
lóe lên một chút rồi rốt cuộc bị hắc ám cắn nuốt hoàn toàn.
“Không tốt.” Nhìn ánh lửa tắt mất, Trình Mục Du phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Lời còn chưa dứt, phía trên đã thình lình rơi xuống vài đạo hàn khí, không
nghiêng không lệch, vừa lúc nện trên đỉnh đầu mấy người. Một đám chúng
nó đều ướt lạnh, tanh hôi, tràn ngập hơi thở hư thối.
Từ Tử Minh bất chấp chính mình, hắn nhìn thấy thân ảnh cao nửa thước trên
đầu Trình Mục Du thì vội nắm chủy thủ nhảy lên cắt đứt đầu tượng đất.
Nhưng chưa kịp thở phào thì con tượng đất trên đầu hắn đã trườn xuống,
khăn trùm mặt của hắn bị một đôi tay lạnh lẽo xé thành hai nửa, ném
xuống mặt đất đầy bông tuyết.
Tượng đất
dang hai tay ôm lấy mặt Từ Tử Minh. Nó bám rất chặt, đem xương đầu hắn
bóp đến muốn vỡ ra, cho dù Từ Tử Minh giãy dụa, quăng quật thế nào thì
nó cũng không rơi xuống. Nó bám lấy hắn gắt gao, cho dù bị chủy thủ của
hắn đâm trúng người, nhưng vẫn không buông tay. Từ Tử Minh có thể cảm
giác được tay của tượng đất tay đã tiến vào trong miệng mình, đầu và
thân nó cũng dán từ trên đỉnh đầu hắn, trượt xuống, cọ qua trán, đến
sống mũi, mắt thấy sắp tiến vào trong miệng mũi hắn.
Trình Mục Du thấy Từ Tử Minh nguy ở sớm tối liền không màng tất cả chạy về
phía hắn, nhưng thân mình còn chưa đến gần thì đã bị hai con tượng đất
khác từ trên trời giáng xuống chặn đường, căn bản không thể tới gần hắn
nửa bước.
“Hữu Nhĩ, còn lá bùa không?”
Trình Mục Du hướng phía sau hô to, trái tim gấp đến độ co lại thành một
đoàn: Hắn không thể chết được, nếu hắn đã nói mệnh hắn thuộc về mình thì mình phải bảo hộ hắn chu toàn. Người Liêu thì sao? Người Hán thì sao?
Một tấm lòng son của Từ Tử Minh là vô cùng rõ ràng, trong sáng, nặng tựa nghìn vàng, hắn có thể thấy trong mắt, sao có thể không quý trọng che
chở chứ?
Trong lúc nguy nan, một thân ảnh linh hoạt nhảy đến trước mặt Trình Mục Du, “Không còn lá bùa thì vẫn còn Hữu Nhĩ mà.”
Dứt lời, Hữu Nhĩ vươn tay cầm lấy một cái tượng đất, dùng sức bóp một cái
khiến nó biến thành hai đoạn bùn nhão, rồi lại ném nó lên vách đá. Thấy
tượng đất bị núi đá đập vỡ thành mấy khối, mắt nó sáng quắc, cả người
như một trận gió lướt đến bên cạnh Từ Tử Minh, dùng cách tương tự mà đem tượng đất trên mặt hắn bóp nát, cuối cùng dùng sức đập một cái, áp
thành khối bánh, chán ghét ném ở một bên.
Xử lý xong mấy con quái vật này, Hữu Nhĩ nắm chặt hai tay hướng về phía
sau, ánh mắt sáng ngời nhìn lên trên, nổi giận gầm lên một tiếng, “Còn
có ai muốn thử nữa không, cứ việc đến đây, tiểu gia ta đã lâu không giãn gân cốt, vừa đúng lúc đem các ngươi ra mà luyện tập.”
Khí thế của hắn dậy sóng, tiếng hô rung trời, trên vách núi đá im thít như
ve sầu mùa đôgn, có con còn trốn lại vào trong khe đá, đầu cũng không
dám nhô ra.
Nhìn thấy Hữu Nhĩ dũng mãnh
phi thường như vậy thì Trình Mục Du cùng Từ Tử Minh đều thở phào một
hơi, nhưng chưa thả lỏng được bao lâu thì liền nghe thấy bên cạnh hét
thảm một tiếng. Tiếng kêu vừa dứt thì chính là tiếng xin ta kèm khóc
lóc, “Phu nhân…… Phu nhân tha mạng, niệm tình phu thê chúng ta mà thủ hạ lưu tình…..”
Trình Mục Du nghiêng đầu,
nhìn thấy “Xảo Vân” không biết từ khi nào đã đem Khúc Chính Khôn chế trụ trong tay, một tay bóp cổ ông ta, một tay túm chặt hai tay ông ta, đem
ông ta kéo vào trong sơn cốc.
Mấy người
vừa muốn đuổi theo, “Xảo Vân” lại liếc bọn họ một cái, trong miệng oán
hận nói: “Thả ta đi, bằng không, ta vặn gảy cổ ông ta.”
Hữu Nhĩ cười nhạo một tiếng, “Đại nhân, tên đầu heo này nếu tồn tại thì
cũng chỉ hút thêm mấy năm mồ hôi nước mắt của nhân dân thôi, để hắn lại
có tác dụng gì?”
Trình Mục Du nhìn đôi
mắt thông tuệ của Hữu Nhĩ thì trong lòng đã hiểu rõ dụng ý của nó, hắn
cũng cười lạnh vài tiếng, hướng “Xảo Vân” hô: “Vô dụng thôi, mạng chó
này của ông ta để lại cho ngươi đó.”
Nói xong, hắn liền cùng Hữu Nhĩ xông lên, một tả một hữu mà bọc đánh, mặc cho Khúc Chính Khôn chửi bậy oa oa.