Vừa dứt lời, thủy phấn bà bà đã nhảy dựng lên, hai tay mở ra, như móng vuốt của chim ưng, hướng nàng kia đánh tới, áo bào to rộng lao xao, giống như một lá cờ
đón gió mà giương lên.
Còn chưa đến gần
nàng kia thì cả người bà ta bỗng nhiên rơi xuống, “Bùm” một tiếng ngã
quỵ trên mặt đất, thân mình run rẩy mấy cái, nỗ lực đứng lên nhưng cuối
cùng cũng không bò dậy nổi.
Trong điện
truyền đến tiếng vang “Thùng thùng”, như tiếng chuông Phật vang dội, uy
chấn tám phương, cả tòa cung điện giống như cũng đang nhẹ nhàng rung
theo.
Hóa ra nàng kia đang đập cây tích
trượng cầm trong tay lên sàn nhà phát ra tiếng bang bang, kim quang bốn
phía, tản ra từ ngũ luân tháp, hội tụ thành một chùm tia sáng lớn như
cánh tay, quấn quanh.
“Vị cao tăng Nhật
Bản hôm đó vì truy tung ngươi đến hoàng cung mà nhất định đã trúng kế
của hai người các ngươi rồi chết thảm trong cung này, đến tích trượng
cũng bị hai người các ngươi lấy được.”
Thủy phấn bà hung hăng ngẩng đầu lên, nếp nhăn tung hoành trên mặt, ló ra từ những sợi tóc màu xám trắng, “Lão lừa trọc kia vì muốn tính mạng của ta mà không tiếc từ Nhật Bản chạy tới nơi này. Hắn làm sao cũng không nghĩ được rằng hoàng cung Đại Tống lại thành mồ chôn của chính mình. Xen vào việc của người khác là đáng đời hắn, hắn xứng đáng với kết cục đó.”
Nữ tử nhíu mày liễu, “Nhưng chỉ bằng hai người các ngươi thì sao có thể là đối thủ của vị cao tăng kia?”
Đang nghĩ ngợi thì nàng phát hiện ra Hoa nhị phu nhân vừa đứng bên cạnh đã
không thấy đâu, trong lòng nói không tốt, vội đem tích trượng dựng lên,
nhanh chóng chạy ra phía sau. Hà Tư vẫn luôn đứng ở cửa nhìn tình cảnh
này cũng vội chạy từ bên ngoài vào, nhưng vừa mới đi vào trong nhà thì
trong mũi hắn ngửi được một trận hương khí kỳ lạ. Trong lòng hắn cả
kinh, vội lấy tay áo che miệng mũi, nhưng vẫn hít vào một ít. Hắn chỉ
cảm thấy đỉnh đầu choáng váng, vội vịn lấy khung cửa, mới có thể đứng
vững.
Trước mắt một mảnh mờ mịt, trong
phiến mơ hồ không rõ này hắn nhìn nàng kia xách một nữ tử từ bên trong
ra, hất một cái đem nàng kia ném trên mặt đất trước mặt hắn.
Hà Tư híp mắt nhìn phía trước. Tuy rằng ý thức hắn đã không rõ nhưng vẫn
có thể nhìn ra nữ nhân đang nằm trên sàn kia là một lão phụ đã qua tuổi
50, nhưng hắn không rõ, trong điện Lục Thường này rõ ràng chỉ có Hoa nhị phu nhân, sao bây giờ lại nhiều ra một lão phụ nhân là sao.
Thấy Hà Tư nhìn chằm chằm vào mình, lão phụ kia vội vàng dùng tay che mặt,
trong giọng nói nghẹn ngào lộ ra tuyệt vọng, “Không cần nhìn, ngươi đừng nhìn, mau quay đầu đi, ta lệnh cho ngươi quay đầu đi.”
Giọng nói này Hà Tư nhận ra được, nhưng sau khi đoán được thân phận của bà ta thì Hà Tư lại càng thêm kinh ngạc: Sao có thể? Nàng sao có thể ở trong
mấy ngày đã già nua nhiều như thế, vị nữ tử diễm tuyệt hậu cung, phụng
dưỡng ba đời đế vương, đệ nhất mỹ nữ đất Thục kia vốn phải giống như
nhụy hoa kiều nộn lúc sáng sớm, sao lại biến thành bộ dáng này?
Nghĩ lại thì hắn đột nhiên tỉnh ngộ: Hoa không thể nào đẹp cả trăm ngày, cho dù nàng ta phương hoa tuyệt đại, cũng không có khả năng chống lại thời
gian tàn phá, cho nên để bảo đảm thanh xuân mãi mãi, chỉ có dựa vào vô
số tấm da người tươi mới để duy trì. Hóa ra sở dĩ thủy phấn bà hành hung người vô số chỉ là để thành toàn cho dã tâm của vị phu nhân này.
Lúc hắn thở dài trong lòng thì lại nghe thấy nữ tử trẻ tuổi kia cười một
tiếng, “Dầu đàn hương, Hoa nhị phu nhân, hóa ra năm đó ngươi chính là
dùng hương liệu này làm cho vị cao tăng kia choáng váng, sau đó đem hắn
tru sát tại đây.” Tròng mắt nàng vừa chuyển, lại một lần nữa chăm chú
vào trên người thủy phấn bà, “Ngươi giúp yêu phụ này diệt trừ cao tăng
kia, bà ta liền giúp ngươi đi tìm da mỹ nữ ở khắp nơi, mang tới giúp
ngươi che giấu tư dung già nua, nhưng hai người các ngươi làm nhiều
chuyện ác như vậy chẳng qua chỉ lừa mình dối người mà thôi. Hoa nhị phu
nhân, trong lòng ngươi chưa chắc đã không phát hiện ra lão hoàng đế kia
căn bản không thèm để ý xem ngươi già hay trẻ. Năm đó hắn hao hết tâm
lực để có được ngươi, chẳng qua chỉ để chứng mình tiên đế có thể làm
được thì ông ta cũng có thể làm được, bao gồm cả việc chinh phục nữ
nhân.”
Đôi tay Hoa nhị phu nhân chậm rãi
trượt xuống khỏi khuôn mặt, mắt bà ta trợn lên, nói ra từng chữ leng
keng hữu lực, “Nàng cũng nói như vậy, ngươi cũng nói như vậy, các ngươi
chẳng qua là ghen ghét mỹ mạo của ta mà thôi, chuyện ma quỷ này ta sẽ
không thèm tin, một chút cũng không tin.”
Thấy bà ta vẫn chấp mê không tỉnh ngộ như vậy, nữ tử trẻ tuổi kia đột nhiên
biến sắc mặt, “Ta chẳng quan tâm ngươi tin hay không, nhưng từ nay về
sau ngươi đừng mơ lấy thứ của người khác về may áo cưới cho mình nữa.”
Dứt lời, nàng bước nhanh đến cây tích trượng còn dựng trên mặt đất, cầm lấy nó, dùng sức ném tới trên người thủy phấn bà vẫn đang nằm trên đất
không gượng dậy được.
Hà Tư chỉ cảm thấy
một trận “Hô hô” tiếng gió từ trước mặt xẹt qua, ngay sau đó, hắn nghe
được tiếng thét chói tai của Hoa nhị phu nhân. Bà ta hướng thủy phấn bà
chạy tới, vừa mới ngồi xuống bên cạnh lại như nhớ ra cái gì liền đứng
bật dậy, chạy như bay đến ngăn tủ trong nội thất, từ bên trong lấy ra
một quyển trục.
“Cho ngươi,” bà ta đem
quyển trục nhét vào trong lòng bàn tay đã mất đi sức lực của thủy phấn
bà, cầm tay bà ta, giúp bà ta nắm chặt nó lại, “Đây là tín vật phu quân
của ngươi cho ngươi, ta…… Ta trả lại cho ngươi đó……”
Nhìn thấy hung phạm mình đau khổ tìm nhiều năm đền tội, Hà Tư vốn nên vui
sướng vạn phần, nhưng nhìn thấy bộ dạng cực kỳ bi thương của Hoa nhị phu nhân thì không biết vì sao trong lòng hắn lại nổi lên một cỗ chua xót.
Hắn nhớ rõ mấy ngày trước đây, trước khi Hoàng Thượng ra khỏi cung, hắn
ngẫu nhiên nghe được có đại thần đang xin chỉ thị Hoàng Thượng về vị phu nhân này. Người kia nói Hoa nhị phu nhân đã ở lâu trong thâm cung, lại
không có phong hào, lại bởi vì từng hầu hạ Thục quân rồi tới tiên đế cho nên danh phận cũng thật không minh bạch, khó tránh khỏi sẽ khiến cho
đại thần cùng con dân có nhàn ngôn toái ngữ. Mà Hoàng Thượng lúc ấy chỉ
nhàn nhạt nói một câu: Nàng ta sống cũng lâu rồi, nhưng ta cũng không
thể hạ lệnh xử tử. Về sau để Nội Vụ Phủ không cần thêm đồ vật cho điện
Lục Thường nữa, để nàng ta cứ thế chết đi cũng liền thôi.
“Cũng liền thôi.”
Những chữ này bình thường cỡ nào, nhưng nghe vào trong tai Hà Tư lại là ngũ
vị tạp trần. Với Hoàng Thượng thì nàng rốt cuộc là cái gì? Nàng chờ mong vừa lúc là ông ta ghét bỏ, nàng cho rằng mình sẽ được sủng ái, mà ông
ta lại muốn mạng nàng.
“Hà đại nhân,
ngươi ngẩn ra làm gì? Chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi hiện tại có thể
đem người đưa tới Đại Lý tự để phục mệnh rồi đó.”
Giọng của nữ tử trẻ tuổi kia phảng phất như truyền đến từ nơi xa xôi nào đó, chậm rãi thổi vào trong tai hắn.
Hắn bị thanh âm này cả kinh mới lấy lại tinh thần, bước chân trầm trọng
hướng Hoa nhị phu nhân đi qua, tau vừa muốn túm lấy cánh tay bà ta thì
bà ta đột nhiên quay đầu, ánh mắt như gương, thẳng tắp nhìn về phía nữ
nhân trẻ tuổi phía sau, “Ta nhận ra ngươi, ngay khi ngươi tiến vào thì
ta đã đoán ra được ngươi là ai.”
Sắc mặt nàng kia vẫn đạm nhiên như thường, “Thế thì sao? Chẳng lẽ hiện tại ngươi còn tưởng ta nhớ tình cũ chắc?”
Hoa nhị phu nhân cười, trong thanh âm tràn đầy tang thương, “Ngươi…… Không muốn biết tiên đế chết như thế nào sao?”