Yến Nương nhìn viên
cầu trong suốt kia, bên môi hừ một tiếng, “Kim sí điểu, mỗi ngày ăn một
con cự long và năm trăm con rắn độc, lúc lâm chung không thể ăn cơm trên bay lượn trên dưới bảy lần, bay đi kim cương luân sơn, tự thiêu mà
chết, chỉ còn lại một con tròng mắt trong suốt. Hắn đem con mắt của kim
sí điểu để ở nơi này, dụng ý cũng rõ quá nhỉ.”
Nàng nói xong liền móc một mảnh khăn thêu chữ “Vạn” ra, nhân lúc không có
người chú ý đem nó để lên trên một con sư tử đá, lại nhìn hạt châu màu
xanh kia liếc mắt một cái, thân mình trà trộn vào dòng người lui tới rồi đi xa.
Bóng đêm dần dần dày lên, trên
đường người đi cũng thưa thớt lại, một nữ tử khuôn mặt thanh lệ ở trước
cửa cung đi lại vài vòng, nhân lúc thủ vệ binh lính chưa chuẩn bị mà cả
người biến thành một mảnh hẹp như dải lụa, theo kẹt cửa đi vào. Tới bên
trong từng, nàng run run người, lại khôi phục lại bộ dạng cũ, cúi đầu
thu tay, theo ngực đạo mà đi về phía trước.
***
Hà Tưu vẫn đứng dưới cây hòe kia, nhìn điện Lục Thường. Trong điện mấy
ngày nay đều tối đen, từ ngày đó hắn rời đi, ánh nến chưa bao giờ sáng
lại. Hắn phun một khẩu khí, hai tay cọ xát vài cái, rồi cất bước kiên
định hướng trên núi đá mà đi.
Nhưng hắn
đập cửa hồi lâu mà bên trong vẫn không có lời đáp lại, Hà Tư biết Hoa
nhị phu nhân ở bên trong, bởi vì hắn ẩn ẩn nghe được tiếng bước chân và
tiếng quần áo va chạm rất nhỏ của nữ nhân truyền đến từ bên trong.
Hắn nhìn cánh cửa đóng chặt, trong lòng suy nghĩ: Vì sao nàng ta không tới
mở cửa? Ngày ấy, nàng ta hốt hoảng đào tẩu từ bên người mình, là do có
chuyện gì xảy ra?
Nghi ngờ càng ngày càng lớn, hắn đơn giản vòng quanh điện Lục Thường vài vòng, nhưng nơi này
tường cao cao san sát, một thủ lĩnh cấm vệ quân như hắn lại không tiện ở ban đêm trèo tường……
Cho nên Hà Tư lại
bò tới cái đình cách đó không xa, nơi này địa thế cao hơn điện Lục
Thường một chút, từ nơi này nhìn xuống, có thể thấy được toàn cảnh điện
Lục Thường.
Hà Tư đứng bên lan can hình
mây, mũi chân hơi điểm, muốn nhìn rõ tình huống trong điện Lục Thường
nhưng trong điện là một mảnh đen nhánh, Hoa nhị phu nhân hẳn là đã về
tới tẩm cung, không ở trong viện. Hắn còn nhìn thêm một lúc, đến mức
chân đều mỏi nhưng vẫn chẳng nhìn ra được cái gì.
Đang không biết làm gì cho phải thì hắn đột nhiên nhìn thấy một đoàn bóng
trắng từ chân núi đi lên, đến trước cửa điện Lục Thường, sau đó nhảy qua tường cao, lọt vào trong điện, ở trong sân lung lay vài cái rồi bỗng
chốc vọt vào tẩm cung của Hoa nhị phu nhân.
Hà Tư chỉ cảm tháy ngực bang bang rung động, vội nắm chặt bội kiếm, muốn
đuổi qua điện Lục Thường. Đúng lúc này sau lưng hắn chợt lạnh, một thanh âm thanh thúy nhẹ truyền đến, “Nếu ngươi cứ thế lỗ mãng xông vào thì
chỉ e tính mạng khó giữ.”
Hà Tư đột nhiên quay đầu lại, lúc xoay người thì kiếm đã ra khỏi vỏ, kề trên cổ người
kia, “Ngươi là người phương nào, xem trang phục thì không phải người
trong cung.”
Nàng kia nhẹ nhàng cười,
“Nếu ta coi ngươi là địch nhân thì vừa rồi đã thừa lúc ngươi chưa chuẩn
bị mà kết liễu mạng ngươi, cần gì phải làm điều thừa. Đương nhiên, nếu
ngươi không tin ta, hoàn toàn có thể tự mình đi vào, nhưng đến lúc đó bị yêu phụ kia giết thì đừng có hối hận không nghe ta khuyên nhủ.”
Trên mặt Hà Tư phủ một tầng sương lạnh, “Yêu phụ? Cô nương biết người ở trong điện Lục Thường là ai sao?”
“Chính là hung thủ lột da vô số mỹ nhân, thủy phấn bà.”
***
Trong điện Lục Thường, thủy phấn bà phủ phục trên mặt đất, “Phu nhân, lão
thân hành tung đã bại lộ, thỉnh phu nhân trả cuốn sơ lại cho ta, ta muốn tạm rời khỏi Biện Lương, đến nơi khác tránh đầu sóng ngọn gió.”
“Đã là tạm thời rời đi, vì sao phải lấy cuốn sơ theo?”
Sau một khoảng trầm mặc thật lâu, thủy phấn bà lại đem thân mình đè ép
xuống, “Phu nhân, không bằng ngài đi theo lãi thân ta đi, ngài ở lại
trong thâm cung này cũng sẽ không được Hoàng Thượng sủng hạnh……”
“Ý của ngươi là…… Ngươi phải đi, vĩnh viễn đều sẽ không trở lại nữa sao?”
Thanh âm kia run rẩy vài cái, Hoa nhị phu nhân bị những lời này làm kinh sợ rồi.
“Lão thân không phải có ý tứ
này, mặc dù không bị bại lộ, dù ta có thể cuồn cuộn không ngừng vi phu
nhân tìm tới da mỹ nhân thì ngài cũng sẽ không được bệ hạ rủ lòng
thương. Nhiều năm như vậy, điện Lục Thường này ngày qua ngày đều là
hoang vắng. Cho dù tư dung ngài không thay đổi, mỹ mạo đến khuynh quốc
nhưng ông ta có từng đặt chân đến nơi này không? Phu nhân, ngài không
cần tiếp tục chấp mê không nhìn ra. Chi bằng chúng ta cùng nhau thoát
khỏi nơi này, vân du tứ hải, thiên hạ to lớn, làm gì không có chỗ cho
chúng ta chứ?”
Hoa nhị phu nhân cúi người xuống, bắt lấy cổ áo bà ta, trong mắt là lạnh lẽo bắn ra bốn phía, “Qua mấy ngày nữa là Hoàng Thượng sẽ trở lại rồi, ông ta sẽ triệu kiến toàn
bộ phi tần trong Quốc Khánh điện, chỉ cần bộ dáng ta vẫn giống lần đầu
gặp ông ta thì ông ta sẽ hồi tâm chuyển ý, lại lần nữa trở lại bên cạnh
ta.” Lực đạo trên tay nàng ta càng ngày càng chặt, thanh âm cũng trở nên nghẹn ngào trầm thấp, “Con ngươi, mặc kệ dùng biện pháp gì cũng mau đi
tìm da người về cho ta, có nó thì vạn sự không cần lo.”
Thủy phấn bà nhìn chằm chằm gương mặt đã điên cuồng của nàng ta, gằn từng
chữ một, “Thành Biện Lương hiện tại thủ vệ nghiêm ngặt, bọn họ cũng đã
nhìn thấy bộ dáng của ta, nếu muốn tìm được một tấm da người khiến phu
nhân vừa lòng thì sợ là không thể.”
“Cái
gì không thể?” Hoa nhị phu nhân đứng lên, hung tợn hướng bà ta rống to,
“Nếu ngày mai, không, nếu đêm nay ngươi không thể mang da người trở về
thì ta sẽ…… Ta sẽ…..” Nói xong nàng ta “Thịch thịch thịch” đi đến một
cái tủ gỗ chân thấp, kéo một cái ngăn bí mật, móc ra một tích trượng,
“Ta liền dùng cây trượng đánh ngươi thành thịt nát.”
Thủy phấn bà chậm rãi đứng dậy, “Nhiều năm như vậy, phu nhân còn tưởng rằng
ta không nhận ra ngài đem cây tích trượng đặt ở đó sao? Ta không động
đến nó chẳng qua vì tình cảm năm đó phu nhân cứu ta, cũng vì ta thấy
ngài là kẻ đáng thương trong hồng trần này mới đồng cảm, nguyện ý vì phu nhân ra sức, không rời không bỏ. Nhưng đã nhiều năm như thế, ta đột
nhiên đã nghĩ cẩn thận, hóa ra cho đến nay thứ buộc chặt chúng ta không
phải ai khác chính là chúng ta. Giống như lời của Đồng Quan trước khi
chết, mấy năm nay thật ra phu nhân vẫn luôn làm khổ chính mình. Phu
nhân, ngài tỉnh ngộ đi, hiện tại còn chưa muộn, lão thân nguyện ý bồi
ngài rời khỏi thâm cung này, xóa tan gông xiềng, đến dân gian làm một nữ tử bình phàm.”
Hoa nhị phu nhân bật
cười, tích trượng cũng rơi xuống mặt đất. Nàng ta cười đến nước mắt mơ
hồ, ngực kịch liệt phập phồng, ho lên thật mạnh.
Nàng ta vừa cười vừa chỉ vào thủy phấn bà, “Ta có thể đi nơi nào? Ta làm gì
đi được chỗ nào, trải qua ba đời đế vương, con người của ta đã sớm không thuộc về mình nữa rồi.”
Ngoài cửa bay
tới một trận tiếng cười “Khanh khách”, ngay sau đó, cửa mở, từ bên ngoài lóe tiến vào một bóng người, nàng nhặt cây tích trượng trên mặt đất
lên, “Hóa ra nhiều năm như vậy, nó đã bị ngươi giấu ở chỗ này.”