Giảm tốc độ xe xuống, Phương Việt còn chưa kịp
phản ứng lại, đã thấy Bạch Phong dừng xe xoay người, kéo chiếc mũ bảo
hiểm của cậu bé ném lên mặt đất.
Trong mũ bảo hiểm văng ra một
đống nôn, bốc lên một mùi tanh tưởi. Phương Việt tự nhìn tay, giữa các
khe hở ngón tay dính chất lỏng sền sệt không rõ, trắng trắng đen đen vô
cùng ghê tởm.
Cậu bé bị say xe.
"Mi phun lên trên người ta rồi." Bạch Phong nắm lấy cổ áo cậu bé, chán ghét nói.
Cậu bé há miệng thở dốc, tựa hồ có gì muốn nói. Nhưng thay cho lời nói thì
càng nhiều đợt ói, mắt thấy đã sắp phun lên ngực người đối diện, Bạch
Phong đột nhiên biến mất, để lại đống hỗn độn trên xe.
Bạch
Phong giây tiếp theo hiện thân bên cạnh xe, thấy cái 'toạ kị' mà mình âu yếm bị làm dơ, giận đến mức phát cười, sau đó giơ súng ra đặt vào ót
của cậu bé.
"Muốn chết sao."
Cậu bé bị giật thót, vô cùng sửng sốt, tựa hồ cũng không biết cái thứ đen bóng kia là cái gì.
"Này!" Phương Việt đem kéo cậu bé ra phía sau, che ở phía trước, "Cậu đừng xúc động, rửa sạch là được chứ gì!"
Bạch Phong nghiêng đầu nhìn anh, còn chưa mở miệng, lại nghe "Ô oa" một
tiếng, Phương Việt đột nhiên cảm thấy phần lưng ẩm ướt. Quay đầu nhìn
lại, cậu bé đang che miệng, tròn xoe đôi mắt không biết làm sao.
Phương Việt không khỏi lạnh mặt.
Thằng nhóc đến tột cùng ăn cái gì mà phun nhiều như vậy! Người bị nó phun lên trên người là anh đây không có chuyện không khó chịu đâu!
Sau
một trận trận gà bay chó sủa, hai người quyết định tạm thời dừng chân
nghỉ ngoài trời. Cậu bé xem chừng đã phun sạch sẽ, Phương Việt để nó đi
súc miệng ngủ, còn mình thì rửa sạch máy xe.
Lúc đi ngang qua Bạch Phong, vừa vặn thấy cậu ta cởi áo, ngồi xếp bằng ngồi dưới đất dùng khăn lông lau mình.
Phương Việt trước không chú ý, hiện tại nhìn mới phát hiện trên người người
này co rất nhiều vết sẹo, nhan sắc kém, rồi cả những vết thâm tái nhợt
trên da thịt, như dây đằng leo, lại như tơ nhện bao vây. Nhưng kia vết
sẹo không giống nhau, thậm chí có vết có thể chỉ các đây mấy năm. Chỉ
là lúc ấy chính là thời kì hoà bình, Bạch Phong cũng chỉ là một đứa trẻ, làm sao phải chịu những vết thương như vậy?
Phương Việt không
khỏi đến gần Bạch Phong muốn nhìn rõ ràng một ít, hư ảnh nhoáng lên,
người nọ lại không thấy. Giây tiếp theo, cổ truyền đến xúc cảm lạnh lẽo.
"Chuyện gì." Thanh âm lương bạc của Bạch Phong vang lên bên tai, "Chuẩn bị tốt để tỉ thí chưa?"
Phương Việt không dao động: "Tôi thấy cậu chà lưng không tiện, nghĩ muốn
giúp." Anh bất đắc dĩ phát hiện, mình tựa hồ càng ngày càng thích ứng
chuyện đối phó Bạch Phong.