Phương Việt mạnh mẽ đứng lên: "Cậu chừng nào
thì tới." Hoàn toàn không nhận thấy được hơi thở của người tới, hơn nữa
nhìn vị trí đối phương, tựa hồ đã ở đây trước bọn họ.
Bạch Phong không đáp lời, ném một cái túi nilon trắng xuống. Phương Việt tiếp
được, phát hiện bên trong nhét đầy các dược vật, trong đầu đột nhiên
xuất hiện ý nghĩ đáng sợ là cậu ta đang giúp mình. Nhưng bởi vì nó quá
đáng sợ, cho nên lập tức vứt ra sau đầu.
"Cậu vừa rồi nói......" Cô gái cẩn thận mở miệng.
Bạch Phong ngồi vào vị trí ban đầu của Phương Việt: "Tôi đáp ứng cô, nhưng có điều kiện."
Điều kiện?
Lưu Tư Dung tuy vẫn không quá yên tâm nhân phẩm của thiếu niên này, nhưng
trong lòng biết đây là cơ hội cuối cùng, thử hỏi: "Điều kiện gì?"
Bạch Phong lấy ra một con dao nhỏ —— đây là con dao nhặt được trên người lưu manh. Cậu ta đưa đồ cho cô, nhẹ giọng nói: "Giết toàn bộ người lây
nhiễm."
Nghe vậy, Lưu Tư Dung ngẩn người. Cô ngơ ngác cúi đầu
nhìn con dao trong tay, thân dao nhìn yếu ớt, tựa hồ có thể bị bẻ gãy
một đoạn, nhưng một khi đâm trúng nhược điểm cũng có thể một kích bị mất mạng.
Sau khi trải qua sống chết mấy ngày nay, lúc giết zombie
cũng phải run tay nữa, trước mắt lại nhận được mệnh lệnh đi giết người.
Những người đó, những người đó đã cứu cô, còn sống cùng nhau một thời
gian. Tuy rằng bị cảm nhiễm, nhưng còn sống. Nếu làm như vậy, vậy mình
có khác gì đám đàn ông đó.
Lưu Tư Dung run rẩy môi, nửa ngày
không phát ra một tiếng. Kỳ thật, nếu như bảo cô tự sát thì cô cũng
không có chút do dự. Chỉ là chuyện này......
Đến tột cùng là lựa chọn bạn bè, hay là lựa chọn con trai?
"Cái gì, không muốn?" Bạch Phong chờ moitj lúc đã mất hết kiên nhẫn, "Vậy thôi."
Phản xạ của cô gái như có điều kiện, ngẩng đầu lên: "Tôi làm, tôi làm!"
Cô không thể nói không được, nếu đứa trẻ tiếp tục đi theo mình, khẳng định sẽ rất khó sống sót. Hiện giờ trong trấn rất ít người ngoài tiến vào,
hôm nay khó khăn mà thấy hy vọng, không thể dễ dàng buông tha cơ hội
này.
Cho nên mặc kệ là yêu cầu gì, cô đều đáp ứng.
Co gì phải sợ, chỉ là giết những người từng sống với nhau thôi mà.
"Khoan đã." Phương Việt lên tiếng ngăn cản, nhíu mày nhìn Bạch Phong, "Vì sao lại thêm điều kiện này."
Đối với sự hiểu biết của mình về Bạch Phong, không thể vì lý do"Cảm nhiễm"
này. Huống chi cô gái chưa được huấn luyện gì, chỉ với một con dao nhỏ,
sao có thể giết chết nhiều người như vậy
Bạch Phong tựa hồ không muốn trả lời, bởi vậy không để ý tới Phương Việt, chỉ bảo cô gái mau
hành động nhanh: "Chỉ cho cô một tiếng."