Ô tô đến thành phố A, bọn họ đành phải mạo hiểm
lẻn vào trạm xăng dầu, chuẩn bị lấy mấy thùng xăng cung cấp cho xe. Trạm xăng dầu phụ cận có vài con zombie mặc chế phụ công tác, Lý Khiêm khẩn
trương hề hề nắm chặt rìu. Trên đường đi, gã tuy rằng cũng phang chết
mấy con quái vật, nhưng mỗi lần chiến đấu vẫn luôn bất an.
Sức
lực của zombie cực kỳ lớn, gã cần nhất là phải đánh trúng phần đầu nó.
Vận khí tốt thì có thể một kích mất mạng, nếu không lỡ phạm sai lầm,
phản kháng cũng không thể. Lý Khiêm không nghĩ tới, Trần Cảnh Tông nhìn
gầy yếu, vậy mà lại lợi hại hơn so với gã, có thể đồng thời lo liệu mấy
con zombie. Mà gã, chỉ giải quyết một con thôi mà cảm giác cả mạng già
cũng bị cướp mất.
Điều này làm cho gã cảm thấy mất mặt, sớm biết thế thì đã thường xuyên đi phòng tập thể thao rèn luyện sức khoẻ. Nhưng khiến người ta khó hiểu chính là, Trần Cảnh Tông nhìn qua cũng không có cơ bắp, sao lại có thể có sức khoẻ như thế.
Kỳ thật ngay sau
khi Trần Cảnh Tông giải quyết mấy con zombie xong còn thấy không dám
tin. Tuy nói kiếp trước từng đấu với zombie, nhưng đều rất cố sức, nếu
không có tra nam ra tay, có lẽ ngay cả tánh mạng cũng sớm vứt bỏ. Nhưng
lúc này, hắn lại cảm thấy một sức lực vô cùng vô tận, những con quái vật đáng sợ ấy xem ra cũng là con tốt con mã dẻ cùi, đánh chúng nó và game
gõ chuột chũi không có gì khác nhau.
Điều này khiên Trần Cảnh
Tông cảm thấy mừng. Trăm triệu lần không nghĩ tới, thân thể hắn được cải thiện hơn nhờ linh tuyền trong không gian!
Lý Khiêm rốt cuộc
tìm ở góc phòng trực ban được một thùng xăng 10l, vặn mở nắp lại thấy
đáy toàn là cát, nhìn thôi cũng thấy vô dụng. Gã cảm thấy phía sau có
người tiếp cận, xiết chặt rìu xoay người lại thì thấy đó là một người
đàn ông cao lớn xa lạ.
Người nọ tựa hồ bôn ba đã lâu, mặt mày
mỏi mệt bất kham. Thấy Lý Khiêm tràn ngập cảnh giác, buông tay ý bảo hai tay mình trống trơn: "Tôi không có ác ý, xe đi trên đường thì hết xăng, tôi tới tìm thùng xăng."
Lý Khiêm ôm chặt thùng xăng: "Nơi này chỉ có một, anh đi chỗ khác tìm đi."
Người đàn ông nhìn gã, thương lượng: "Xe chúng tôi cách đây này không xa, có
thể cho tôi dùng một ít, dùng xong lập tức trả lại anh...... Hoặc là anh cứ dùng trước, lúc sau cho tôi."
Thấy người nọ có thái độ tốt
đẹp, dây thần kinh của Lý Khiêm căng thẳng một chút liền thả lỏng. Gã
đang muốn gật đầu đáp ứng, lại nghe thấy thanh âm của Trần Cảnh Tông từ
bên ngoài truyền đến: "Khiêm ca, bên chỗ em không có, anh tìm được rồi
sao."
"Tìm được rồi tìm được rồi." Lý Khiêm vội lớn tiếng đáp
lại, quay sang người đàn ông nọ nói, "Tôi muốn nói một tiếng trước với
bạn."
Người đàn ông tránh ra một bên, đi theo sau Lý Khiêm ra
phòng trực ban. Trần Cảnh Tông thấy có thu hoạch, vui vẻ ra mặt, không
ngờ lại nhìn thấy người đàn ông phía sau, không khỏi kinh ngạc lên
tiếng: "Lộ Tiếu?"