"Ôi dào, trên đời nào có nhiều người xấu như
vậy." Bác Trịnh không cho là đúng, ôm đứa cháu gái trêu đùa, "Huống chi
nhà của chúng ta có bé con đáng yêu như vậy a, ai lại muốn hại nó chứ.
Đúng hay không a, bé con." Bà cúi đầu đưa chóp mũi chạm lên mũi em bé,
chọc làm đứa bé cười khanh khách không ngừng.
Người con gái nhìn mẹ mình, rất bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi, con cũng quản không được. Buổi tối con sẽ khóa cửa cẩn thận."
"Chỉ là sinh viên, có thể làm được cái gì chớ." Bác Trịnh lắc đầu, "Con đó
nha, suốt ngày chỉ vùi đầu xem mấy tin tức thượng vàng hạ cám. Mẹ của
con sống cả đời, trên đời vẫn thấy rất nhiều người tốt."
"Sinh viên?" Cô gái bật cười, "Tốt đẹp gì chứ, giờ này còn chạy ra tận đây chơi."
Cô biết muốn nói cùng mẹ thì cũng như không, cũng từ bỏ: "Đưa bé cho con, con muốn cho nó bú."
Hai người tuy đóng cửa nói nhỏ, âm lượng cũng cố ý đè thấp, nhưng gian
ngoài Trần Cảnh Tông vẫn nghe thấy vô cùng rõ ràng. Trong không gian có
nước suối linh hiệu, mỗi ngày dùng một chút, trừ việc có thể bài trừ
những tạp chất trong cơ thể, cũng càng ngày càng tai thính mắt tinh.
Hắn ở nơi tối tăm câu ra nụ cười châm chọc, trên mặt lại làm bộ nghiêm túc
nghe người đàn ông trước mặt nói chuyện. Khi bác gái họ Trịnh đưa họ vào nhà, hắn còn có chút nghi thần nghi quỷ, hoài nghi người ta muốn mưu
tài sát hại mình. Hiện giờ nghe xong cuộc trò chuyện, trong lòng buông
lỏng. Với điệu bộ làm tịch kia, cứ tỏ ra ghét bỏ còn khiến người ta yên
tâm.
Nghĩ vậy, Trần Cảnh Tông móc ra hai trăm đồng: "Cái này...... Coi như phí đi bác."
"A," Lý Khiêm lúc này mới phản ứng lại, vội vàng đẩy tờ tiền lại, "Sao có thể để em ra, cứ để anh để anh."
Người chủ nhà cũng vội vàng chối từ: "Lấy tiền làm gì à, ở có một đêm mà thôi."
"Nhận lấy đi." Trần Cảnh Tông cường ngạnh nhét tiền vào tay đối phương. Chờ
đến mạt thế, tiền cũng chỉ là một đống phế thải, chi bằng hiện tại lấy
làm nhân tình mua bán. Hắn không lấy quá nhiều, chính là sợ người khác
thấy tiền sáng mắt, vốn dĩ không có cái tâm tư kia, lại bị câu đến ngo
ngoe rục rịch.
Chủ nhà chối từ không được, đành phải nhận lấy,
còn có chút ngượng ngùng: "Cậu nhìn xem, này...... Chúng làm như chúng
tôi cường mua cường bán không bằng."
"Một phần tâm ý mà thôi." Trần Cảnh Tông đẩy đẩy mắt kính, trên mặt cười tủm tỉm.
Thấy không ai nhận tiền, Lý Khiêm đành phải ngượng ngùng đút tiền vào túi.
Nửa đêm, cô con gái bác Trịnh mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng trẻ con khóc
nỉ non, tưởng con nhà mình tỉnh, đánh ngáp xuống giường định đi dỗ đứa
bé nhỏ mới sinh, lại nhận ra đứa bé đang ngủ vô cùng an ổn, không biết
mơ thấy cái gì ăn ngon mà tay đưa lên miệng chóp chép. Cô gái nhìn đứa
trẻ đáng yêu, tâm thả xuống, trên mặt còn mang ý cười dịch lại góc chăn
cho đứa bé.