Nghiêm Đạm thấy đạo diễn phim ‘Hoàng hậu Quy Ninh’ và hai diễn viên
chính đều chia sẻ bài của Đào Thanh Phong. Có lẽ Tiểu Đào cũng nên đáp
lại bọn họ? Nghiêm Đạm không hiểu lắm quy tắc trong giới giải trí, nghĩ
chờ chút nữa cho Đào Thanh Phong xem rồi quyết định.
Trải qua một đêm, anti fan đã yên tĩnh nhiều.
Thông báo đổi nghệ danh của Đào Thanh Phong nhờ có đoàn phim ‘Hoàng hậu Quy
Ninh’ và mấy vai chính trong phim chia sẻ, tổng lượt chia sẻ đã vượt
mười ngàn, mặc dù trong giới giải trí con số này không tính là nhiều,
nhưng so với những lần trước đã tăng không ít. Tuy bị anti fan náo loạn, nhưng tổng thể vẫn theo chiều hướng tốt.
Chỉ là, người không biết tự nhiênsẽ cảm thấy, đều cùng một đoàn phim nên thổi phồng lẫn nhau thôi, có kế hoạch từ trước hết rồi.
Nghiêm Đạm thấy gần sáu giờ, chắc Đào Thanh Phong cũng sắp tỉnh, bèn đi chuẩn bị bữa sáng.
Sáu giờ Đào Thanh Phong thức dậy.
Tối qua, trước thì mơ thấy Tạ Quốc Mân, sau mơ thấy Yến Đạm Sinh.
Giấc mơ về Tạ Quốc Mân, Đào Thanh Phong chẳng muốn nhớ lại làm gì, rất tệ
hại, dù chỉ thoáng qua vài đoạn ngắn cũng đủ khiến dạ dày cậu cuồn cuộn
buồn nôn.
Giấc mơ về Yến Đạm Sinh, dù ấm áp, lại mơ hồ không rõ.
Hình như được Yến Đạm Sinh ôm, mình còn nói với khuôn mặt tươi cười sáng lạn kia đừng cười nhạo mình…
Mơ về Tạ Quốc Mân là trí nhớ của
Đào Thanh, Đào Thanh Phong thấy, nhưng không cách nào đồng cảm được, chỉ có chán ghét và mâu thuẫn. Đào Thanh còn ra sức đón hùa hành động của
Tạ Quốc Mân… Mơ về Tạ Quốc Mân, là phản chiếu suy nghĩ của Đào Thanh.
Nhưng tại sao lại mơ thấy được Yến Đạm Sinh ôm... Hai người đâu thân tới mức
đấy. Ngay cả bạn bè cũng không phải… Cho nên hình ảnh trong mơ kia không phải là nhớ lại, mà chỉ là ý tưởng đơn phương của Đào Thanh Phong…
Đào Thanh Phong nghĩ mà sợ, đột nhiên ngộ ra ý niệm chôn giấu thật sâu
trong lòng. Hai giấc mơ này có liên quan, có phải đại biểu sau khi bị
ảnh hưởng bởi giấc mơ về Tạ Quốc Mân, tiềm thức nghĩ tới là Yến Đạm
Sinh. Vừa nghĩ tới đây, Đào Thanh Phong đã khó chịu tới mức hít thở
không thông. Quân tử không sợ chuyện đó, nhưng ý nghĩ như vậy, thẹn với
quân tử. Đào Thanh Phong nghĩ thầm: người đã khuất, sao có thể… bất
kính.
Nhưng, dù nghiêm khắc tự trách, cảm giác ngọt ngào mỏng
manh vẫn quanh quẩn trong lòng, biến thành nguồn cơn đau khổ: chỉ là
mộng, mãi không thể trở thành sự thật.
Đào Thanh Phong bỗng nghĩ
tới, sau mình lại nằm trên giường? Hình ảnh nhớ được trước khi mất đi ý
thức là bị vòi sen xối vào người mà.
Sau khi té xỉu, được thầy Nghiêm phát hiện dìu về giường? Hoàn toàn không nhớ gì cả.
Đào Thanh Phong cố gắng duỗi hai chân xuống giường, ngơ người… áo ngủ đâu rồi…. đúng rồi, lúc ngã xuống, áo đã bị ướt đẫm.
“Áo ngủ của cậu khô rồi này.” Nghiêm Đạm cầm áo ngủ đã được giặt sạch và
sấy khô của Đào Thanh Phong vào, đỡ cậu ngồi thẳng lên. Chăn đắp trên
người Đào Thanh Phong trượt xuống, bên trong không mặc gì cả. Đào Thanh
Phong ngượng ngùng cúi đầu. Nghiêm Đạm nhanh chóng khoác áo ngủ lên
người cậu.
“Thầy Nghiêm, tối qua tôi mơ thấy ác mộng, nửa đêm tỉnh lại, muốn đi tắm. Tôi không nên…” Đào Thanh Phong tự kiểm điểm.
Nghiêm Đạm dịu dàng nói, “Gặp ác mộng? Là…” chợt ngừng nói, bởi vì nhớ tới câu ‘Đừng đụng ta’ và ‘Đừng cười ta’ Đào Thanh Phong từng nói trong mơ.
Tiểu Đào là một cậu bé có lòng tự trọng rất cao. Nghiêm Đạm có thể đoán được đại khái Đào Thanh Phong mơ thấy gì, không muốn kích thích cậu thêm,
bèn an ủi, “Hôm qua cậu bị dọa sợ quá mới gặp ác mộng. diẽnld'al.eqýodon Lần sau có gì cứ nói với tôi, đừng cậy mạnh.”
Đào Thanh Phong nhận sai, “Tôi nghĩ là mình tự đi được. hơn nữa lúc đó đã nửa đêm, không muốn làm phiền thầy.”
Nghiêm Đạm lắc đầu nói, “Thay vì bị làm phiền bởi tiếng động gây ra do cậu té xỉu, tôi tình nguyện bị cậu gõ cửa làm phiền hơn.”
Đào Thanh Phong xấu hổ tới mức chỉ muốn chui luôn vào đất. Nghiêm Đạm thấy
vậy không trách móc gì thêm, “Đánh răng rửa mặt rồi ra ăn sáng thôi. Cậu phải ăn nhiều một chút, hôm qua…” Nghiêm Đạm vốn muốn nói hôm qua ôm
cậu thấy gầy quá, đột nhiên nhớ tới cảm xúc mềm mại hôm qua, xấu hổ im
bặt.
Đào Thanh Phong đang mải xấu hổ nên không chú ý tới. Hôm nay tay cậu đã khá hơn, có thể tự rửa mặt, thấy Nghiêm Đạm lấy giúp mình
kem đánh răng, nghĩ thầm: thầy Nghiêm thật là một người dịu dàng.
Người như vậy, là bạn, là ân nhân của mình. Đào Thanh Phong cảm thấy đây
chính là chuyện may mắn nhất cậu gặp kể từ khi lạc đến thời không xa lạ
này.
Ăn sáng xong, Nghiêm Đạm chở Đào Thanh Phong tới cục cảnh
sát lấy lời khai. Tốn hết ba tiếng đồng hồ. diena.dffn',ơqlqlýođon Anh
cảnh sát hỏi thật chi tiết đến từng việc nhỏ nhất. Rất nhiều chuyện Đào
Thanh Phong không nhớ rõ chứ không hề cố tình giấu giếm, nên có hỏi cách mấy cũng chẳng ra.
Cảnh sát kết luận Đào Thanh Phong thật sự mất trí nhớ.
“Việc Tạ Quốc Mân bắt cóc cậu, vừa có camera ghi lại, vừa bắt tại trận, cộng
thêm những vết thương trên người cậu, có thể định tội được. Nhưng Trang
Vũ Huy lại không dễ. Ông ta mặc dù giấu chứng minh thư và thẻ tài khoản
của cậu, nhưng trên phương diện pháp luật, ông ta là người giám hộ của
cậu. Giống như cha mẹ giữ tiền của con cái, sau khi trưởng thành muốn ra tòa để phân rõ không phải không được, nhưng nếu ông ta mời được luật sự giỏi, bồi thẩm đoàn có thể khó mà định tội. Bởi vì về mặt đạo đức, rất
nhiều người có thể tha thứ cho chuyện đó. Dù có, loại tội như thế này,
cũng sẽ bị xử rất nhẹ.”
Đào Thanh Phong ngẩn ngơ, lẩm bẩm nói, “Sao lại như vậy chứ…”
Nghiêm Đạm nói, “Việc kiện Trang Vũ Huy, quả thật còn phải xem luật sư hai bên thế nào. Nhưng chúng ta không sợ, cậu yên tâm.”
Đào Thanh Phong nghe vậy, cảm thấy an tâm phần nào, nhưng vẫn có cảm giác bất lực.
Nguồn cơn khổ sở của Đào Thanh, chính là Trang Vũ Huy, tiếp theo mới là Tạ
Quốc Mân. Đào Thanh bị Trang Vũ Huy lừa gạt khống chế về mặt tinh thần
đau khổ nhiều năm. Còn Tạ Quốc Mân chỉ như cái áo vắt trên lưng con lừa.
Trước khi về anh cảnh sát dặn dò nếu Đào Thanh Phong bỗng nhiên nhớ ra bất kỳ chuyện gì, phải tới khai báo ngay.
Nghiêm Đạm chở Đào Thanh Phong tới căn hộ cũ thu dọn đồ đạc. Chủ căn hộ đã
không còn ở đó. Đào Thanh Phong dùng chìa khóa cũ mở cửa vào. Hôm qua dì Thẩm đã dọn sạch đồ của dì đi rồi.
Đào Thanh Phong lấy đi cái
bọc đen của Đào Thanh, máy vi tính và một ít đồ, những thứ khác thì
thôi. Cảm giác cả căn hộ này đều dính tới Trang Vũ Huy, Tạ Quốc Mân,
thật sự không muốn dính líu gì nữa.
Đào Thanh Phong còn cầm bình hoa quế hái ở công viên và bút, mực, giấy, nghiên, mấy bộ chữ đã viết đi.
Cuối cùng, Đào Thanh Phong đặt chìa khóa trong tủ đựng giầy, rời khỏi căn hộ, thầm nghĩ sẽ không bao giờ về đây nữa.
Nghiêm Đạm thấy Đào Thanh Phong ôm cành hoa quế, và mấy thứ giấy mực bút lông, hỏi, “Cậu rất thích hoa quế? Có ý nghĩa đặc biệt gì không?”
Đào
Thanh Phong mỉm cười nói, “Cũng không tính là có ý nghĩa đặc biệt gì.
Chỉ là lúc còn nhỏ, mỗi khi học mệt, sẽ ra gốc quế ngồi nghỉ một hồi.
Nhà tôi nghèo, không biết sơn hào hải vị, những thứ hoa lệ, chỉ có mùi
hoa quế thơm nồng đậm xem như thứ tốt nhất được hưởng thụ mỗi ngày. Mặc
dù mỗi lần ngẩng đầu lên đều không thấy được chúng, vì hoa quế quá nhỏ.
Nhưng chỉ cần đến gần là có thể ngửi được mùi hương nồng nàn.”
“Nghe cậu nói vậy, hoa quế quả thật có ý nghĩa không tầm thường. Thật ra tôi
cũng rất thích hoa quế, nhưng nguyên nhân chỉ là, ngửi được mùi thơm này là biết đã tới Trung thu. Lúc ấy vừa có trăng rất tròn rất sáng, vừa có bánh trung thu ăn. Trong mấy năm ở nước ngoài, suy nghĩ ấy càng ngày rõ nét.”
Mỗi lần thấy Nghiêm Đạm cười, Đào Thanh Phong lại vô thức
nhớ đến cố nhân. Thật may là hai người đã đi tới chỗ xe hơi, ngưng tán
gẫu.
Tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong, Nghiêm Đạm lại đăng nhập
vào weibo giùm Đào Thanh Phong. Đào Thanh Phong thấy Hùng Tử An, Trương
Phong Hào và Sa Châu chia sẻ tin đổi nghệ danh của mình, nhưng không
hiểu lắm phải đáp lại họ như thế nào theo như quy tắc trong giới gải
trí. Cậu quyết định phải đi quan sát mấy weibo khác trước, xem có học
hỏi được gì không.
Đào Thanh Phong thấy trong bài chia sẻ của Sa
Châu có một ít bình luận, mặc dù đều viết bằng tiếng Trung, nhưng tổ hợp với nhau, lại không hiểu gì hết.
@ Mỗi ngày đều đang cắn thịt
đùi - hôm nay CP Trời Lạnh phát đường sao: [Lưu Cảm Cô/ Cơ Tất] Phong
Nguyệt Kiếm [ video bởi Sương Nguyệt Hàn ], còn gì kích động bằng chuyện cp mình đang theo phát đường chứ?! Tướng quân và hoàng tử, thiếu hiệp
và quân tử, các anh hùng mau vào nuốt một mồm thật to phúc lợi này!!!
//@ Sa châu V: cảm tạ Thanh Phong, được lợi không ít. //@ Đào Thanh
Phong: Sơn Thủy…
Đào Thanh Phong hỏi Nghiêm Đạm, “Này có ý gì?”
Nghiêm Đạm lắc đầu, đoán, “Chắc là làm video cho hai người? Fan của hai người?”
Đào Thanh Phong nghĩ thầm mình chỉ xuất hiện mấy giây trong đoạn trailer,
cắt tạo video riêng thế nào được? Bèn nhờ Nghiêm Đạm mở ra xem.
Video dài bốn phút, hình ảnh Đào Thanh Phong ngoại trừ mấy giây hoàng tử
Quảng Tích trong trailer, toàn là những nhân vật khác Đào Thanh từng
đóng. Sa Châu cũng vậy.
Đào Thanh Phong xem tới một nữa, mới mơ hồ phát hiện, video này hình như đang dựng thành một câu chuyện nào đó.
Xem xong câu chuyện đẹp đẽ nhưng thê thảm kia, Đào Thanh Phong khó hiểu hỏi Nghiêm Đạm, “Hình như, họ xem tôi là con gái?!”
Đặc biệt có một cảnh, nến đỏ, áo cưới, bái đường thành thân. Mấy cảnh này
tuy Đào Thanh Phong chưa từng diễn nhưng cắt trộn vào, nhìn qua tựa như
Đào Thanh Phong là nương tử.
Nghiêm Đạm xem xong, biết video này
có ý gì, mơ hồ có chút mất hứng, nói “Thật ra thì… thôi, cậu không cần
biêt đâu. Có điều, chắc chắn là họ không xem cậu là con gái đâu. Yên tâm đi.”
Đào Thanh Phong vẫn khó hiểu, xem bình luận ở dưới, nhìn
thấy fan cp và fan riêng từng người đang chiến đấu, chủ yếu là fan riêng của Sa Châu đang chửi fan cp ghép cp tùm lùm. Đào Thanh Phong không
biết fan riêng và fan cp khác nhau thế nào, dĩ nhiên cũng không biết bọn họ đang cãi nhau cái gì.
“Ghép cp tùm lùm là sao?”
Nghiêm Đạm ngập ngừng, “… Không biết.” Nghiêm Đạm là thật không biết, cũng không muốn biết. Cảm giác chẳng phải là thứ tốt.
Đào Thanh Phong thở dài, xem ra vẫn không học được quy tắc trong giới giải
trí, hay là chờ Tô Tầm về giao cho Tô Tầm thôi. Giới giải trí sao lại
phức tạp dữ vậy? Từ lúc tỉnh lại tới giờ, người ở đây ai cũng nói cầu
Đào Thanh Phong nói tiếng người, mình đã cố gắng đổi cách nói sao cho dễ hiểu nhất. Giờ đến phiên mình cũng muốn cầu những fan này lúc cãi nhau
hãy nói tiếng người!
Tối hôm đó có lẽ nhờ bình hoa quế, Đào Thanh Phong ngủ rất ngon, không hề gặp ác mộng, cũng không mơ về Yến Đạm Sinh.
Đào Thanh Phong thở dài nhẹ nhõm, cho rằng chẳng qua là nhất thời tâm thần
không yên, mới như vậy, không phải do niệm tưởng giấu thật sâu đâu đó
trong lòng trồi lên quấy phá.
Nhưng Đào Thanh Phong không mơ, Nghiêm Đạm lại mơ. Anh mơ thấy Đào Thanh Phong, mặc quan phục triều Đại Sở…